Đường Ân nghe thấy lời này, sảc mặt hơi khó coi: “Có ý gì” “Ý trên mặt chữ!” Frank nhún vai: “Tôi nghĩ có lẽ anh cũng nghe ra được, không phải sao? Tuy tôi không phải một người phân biệt chủng tộc, nhưng .Jenny là một người da trắng thân phận cao quý, anh có thể hiểu ý tôi chứ?” Đường Ân lạnh lùng híp mắt “Được rði, Fratk, nếu trò còïf tiếp tục nhứ thế, tôi hy vọng trò rời khỏi nhóm của tôi!” Rõ ràng ngài Steve hơi không được vui.
Đường Ân nhìn .Jenny với ánh mắt nặng nề, xoay người đi ra khói sân bay: Ngài Steve quay đầu trừng Frank một cái, vội vàng đuổi theo.
‘Viên Chi Am thấy cảnh này, lạnh lùng nhìn đám người của Steve, cũng xoay người đi theo Đường Ân.
Lên xe, Đường Ân mới nói sơ lược tình huống của cháu gái ông cụ Thẩm với Steve.
Ngài Steve thoáng trầm ngâm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Jenny thì nở nụ cười: “Đường, xin anh yên tâm, nhóm chúng tôi có thể nói là nhóm hiểu về bệnh bại liệt nhất thế giới, nếu ngay cả chúng tôi cũng không chữa được thì trên thế giới này không có ai chữa được đâu!” Đường Ân nghiêng đầu nhìn cô ta, phát hiện cô gái mười óc Mỹ kêu neo bảy mười tám tuổi này thật sự rất tự tin.
“Đúng thế, đây chỉ là chứng bệnh nhỏ với chúng tôi mà thôi!” Frank cũng cười đắc ý.
Steve thì nhíu mày, nhỏ giọng dò hỏi: “Bây giờ bệnh tình của đứa nhỏ kia đã tới giai đoạn nào rồi?” “Tôi không hiểu rõ tình hình cụ thể lắm!” Đường Ân lắc đầu “Cho dù đến giai đoạn nào cũng chẳng hề khó khăn với chúng ta mà, không phải sao?” Frank cười.
Steve thì lắc đầu, hơi do dự: “Thật ra vào thế kỷ trước, Trung Quốc các cậu đã có thể trị bệnh bại chí còn đến mức cả nước không có ai bị bệnh bại liệt nữa. Nhưng bé gái này còn xuất hiện tình huống như thế chắc chắn không hề đơn giản!” “Chữa bệnh của Trung Quốc có thể làm đến mức cả nước không có ai bị bệnh bại liệt ư?” Frank lắc đầu từ chối cho ý kiến, vẻ mặt châm chọc.
Đường Ân thấy anh ta như thế thì hơi khó chịu, nếu không phải có Steve ở đây, anh thật sự muốn cho tên.
này biết tại sao hoa lại đỏ.
Mọi người được Viên Chi Am chở vào nội thành thành phố Giang, dừng lại trong Vườn Hoa Ven Hồ.
Đường Ân xuống xe đầu tiên, cảm thấy đầu gối hơi đau, cố nhịn đau mới gắng gượng đứng vững được.
¡nh viên nước Mỹ kiệu ngạo Ông cụ Thẩm nhận được tin tức đã chờ trước cửa tiểu khu từ lâu, thấy Đường Ân dẫn người đến thì tỏ vẻ cảm động.
“Đây là ông cụ Thẩm..” Đường Ân chỉ ông cụ bên cạnh, giới thiệu với Steve.
“Chào ông Thẩm” Steve rất khách sáo.
“Chào ông! Chào ông!” Ông cụ Thẩm không biết mình đã chờ cơ hội này bao lâu rồi, cuối cùng cũng gặp được chuyên gia, gần như cảm động đến khóc nức nở.
“Đừng đứng ở đây, vào nhà trước rồi nói!” Đường Ân nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, đi vào trước rồi nói..” Ông cụ Thẩm cũng †ỏ vẻ hưng phấn, vội vàng đi trước dẫn đường, nước mắt vương đầy trên khuôn mặt già nua, đã không còn giống người cáu kỉnh ban đầu từ lâu.
Mọi người vòng qua vườn hoa, đi vào trong một căn biệt thự.
Sau khi tiến vào liền nhìn thấy bà Thẩm đang ngồi trên sofa với một bé gái khoảng sáu tuổi.
Steve vừa đi vào đã quan sát một lượt, sau đó buông hành lý xuống.
“Đây là cháu gái của tôi –