“Ôi, oh my god, chuyện này thật sự quá thần kỳ..” Còn có cả giọng nói của Steve.
Đường Ân cầm điện thoại, mày hơi nhíu đã xảy ra chuyện gì?” ‘Cuối cùng “Đường, thật sự quá thần kỳ! Anh biết không? Lúc hôm qua, cứ cách một tiếng người bệnh sẽ hôn mê một lần, mỗi lần cần ít nhất mười phút mới tỉnh lại được. Hôm nay sau khi anh đi rồi lại có thể cách ba tiếng mới xuất hiện trạng thái hôn mê, hơn nữa sau khi hôn mê khoảng hai phút đã tỉnh lại rồi!” Jentfy hơi khó tiñ: “Đường Ân, anh thật sự quá xuất sắc, tôi cảm thấy rất có lỗi vì lời nói của mình lúc trước, tôi thật sự không ngờ anh lại có một mặt thần kỳ như vậy!” Chân mày Đường Ân giãn ra: “Nếu như thế, bệnh tình của đứa bé đã chuyển biến tốt đẹp rồi ư?” “Đúng thế, không chỉ chuyển biến tốt đẹp, người bệnh cũng rất có tinh thần!” Cô ta hưng phấn nói Anh gật đầu cúp máy, đưa mắt nhìn về phía Hồ Tùng.
Ông cụ này chắc chắn không hề bình thường như vẻ bề ngoài, mà một cao nhân người mang tuyệt kỹ mới đúng! Chẳng trách người này có thể đi theo bên cạnh ông nội, chẳng trách lại được ông nội phái tới đây.
“Ngài Hồ đúng là cao nhân!” Đường Ân không biết nên bày tỏ suy nghĩ của mình thế nào nữa.
Hồ Tùng cười: “Chút việc vặt mà thôi!” “Khi nãy ông nói muốn trị tận gốc cho đứa nhỏ cần có khí là ý gì?” Đường Ân vội dò hỏi.
Hồ Tùng cười, bí ẩn nói: “Cậu cũng biết trong thân thể người chứa khí đúng không? Nhiều người gọi khí này là nội kình hoặc nội lực!” “Nội lực? Thứ này thật sự tồn tại ư?” Anh có hơi ngạc nhiên.
Ông cụ không đáp, bàn tay đột nhiên vung lên, chỉ nghe thấy rèm cửa trong phòng bệnh kêu lên ào ào như bị một cơn gió mạnh thổi qua vậy.
Ánh mắt Đường Ân đầy vẻ chấn động, sợ hãi nhìn Hồ Tùng: “Đây… đây là nội kình ư?” “Đúng thế, đây là nội kình, đây là khí!” Ông cụ cười nhìn anh: “Nhiều người đều thích gọi là nội kinh hơn, hơn nữa loại khí này là cách chữa bệnh cho đứa nhỏ kia! Cậu mát xa chỉ có thể khiến bệnh tình của người bệnh trở nên tốt đẹp, nhưng nếu kết hợp với nội kình sẽ tạo thành hiệu quả càng lớn hơn, còn đỡ mất sức nữa!” “Vậy..” Anh chần chừ không lát.
Hồ Tùng nhìn anh: “Cậu muốn học à?” Đường Ân im lặng suy nghĩ một lát, không trả lời ngay.
Ông cụ nói: “Thật ra ông hai nhà họ Đường cũng đã bỏ ra chút sức để tôi đến đây, nhưng thật sự muốn học: được thứ gì từ tôi, còn phải xem cậu có bản lĩnh này không!” Anh nhìn dáng vẻ bí ẩn của Hồ Tùng, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, xem ra ông nội của mình cũng sợ mình xảy ra vấn đề, cho nên mới đưa ông cụ tới đây.
Nếu có thể học được một phần bản lĩnh của Hồ Tùng thật sự rất có lợi cho bản thân.
Nhà họ Đường là một cái lốc xoáy, bất cứ lúc nào nó cũng sẽ cắn nuốt vô số sinh mệnh. Nếu có bản lĩnh của ông cụ, vậy chắc chắn muốn bảo vệ mình cũng không thành vấn đề. Nếu lúc trước có một hai chiêu như vậy, dù Doãn Ngang dẫn sát thủ đến, cũng chưa chắc là anh không thể phản kháng.
“Nếu muốn học có thể nói với tôi, nhưng chuyện nào cũng có hai mặt! Cậu học một thứ của tôi thì phải làm một chuyện giúp tôi..” Hồ Tùng quan sát Đường Ân.
“Chuyện gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Đến lúc cậu sẽ biết thôi! Chuyện này cũng không đơn