Đường Ân vươn tay, nắm tóc Dương Cầm rồi kéo bà ta vào phòng vệ sinh.
Dương Cầm giấy giụa, sắc mặt thay đối cực kỳ khó coi: “Đường Ân, đừng mài! Cậu bỏ qua cho tôi đi, dù gì thì tôi cũng đã từng là cô giáo của cậu mà!” “Bà mà cũng không biết xấu hổ đòi làm cô giáo của tôi sao?” Đường Ân giận tím mặt, ban đầu khi Dương Cầm ở trên lớp đã gây ra rất nhiều phiền toái cho anh và Kỷ Du Du, trước đây thân là một sinh viên. Đường Ân không muối đo với bà ta, nh mà Dương:Cầm này lại canh ru càng quá tên Rnn Ñucba) Ẵ. lo bà một bài học thì sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, có phải lòng dạ tôi quá mềm yếu hay không?” “Đừng mà, cầu xin cậu… Dương Cầm kêu lên thảm thiết.
Đường Ân nắm tóc bà ta, đập đầu bà ta lên bồn cầu của phòng vệ sinh.
Choang…
Bồn cầu bằng sứ phát ra tiếng vang lanh lảnh rồi vỡ nát, nhưng động tác trên tay Đường Ân vẫn không hề ngừng lại, đè chặt đầu Dương Cầm đập lên bồn cầu.
Dương Cầm tóc tai bù xù, trên mặt bị mảnh vỡ trên bồn cầu rạch ra mấy vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Giờ phút này, cuối cùng Dương Cầm cũng hối hận rồi! Cuối cùng bà ta cũng biết, mình thật sự đã chạm phải những thứ không nên chạm vào.
Máu tươi không ngừng chảy ra gần như nhuộm đỏ khắp người, hơn nữa máu thịt lẫn lộn, sợ rằng gương mặt cũng bị hủy hoại.
Đường Ân nắm tóc Dương Cầm, nhét vào một bồn cầu khác, sau đó ấn nút xả nước.
Dương Cầm giấy giụa, muốn trốn ra, nhưng mà Đường.
Ân quá khỏe, bà ta không thể chống lại được.
Âm thanh a a a không ngừng vang lên trong bồn cầu.
Đường Ân nắm tóc bà ta, ném sang bên cạnh, sau đó lại kéo Viên Chi Am từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Viên Chi Am cực kỳ khó coi, biết rõ chuyện mình làm đã đụng vào ranh giới cuối cùng của Đường Ân, dù thế nào thì hôm nay Đường Ân cũng sẽ không buông tha cho cô ta: “Đường Ân, anh đánh chết tôi đi, anh giết tôi đi, tôi thà răng chết trong tay anh…” “Muốn chết? Dễ dàng như vậy?” Đường Ân tát lên mặt cô ta: “Những việc mà cô đã làm với tôi thì tôi cũng sẽ bắt cô phải nếm thử!” “Anh nói cái gì!” Sảc mặt Viên Chi Am thay đổi cực kỳ khó coi.
“Thuốc đâu? Cô Dương?” Đường Ân xoay người nhìn về phía Dương Cầm.
Toàn thân Dương Cầm ướt nhẹp, gương mặt đầy máu tươi, nghe thấy lời nói của Đường Ân giống như nghe thấy âm thanh của ma quỷ, thân thể run lên bần bật.
“Tôi đang hỏi bà thuốc ở đâu? Bà dùng thuốc trên người tôi, không phải là không còn nữa đấy chứ?” Giọng nói của Đường Ân giống như ma quỷ.
Môi Dương Cầm run rẩy, giờ phút này giống như đã biết được chuyện gì.
“Tôi hỏi bà một câu cuối cùng, thuốc mà bà vân mang theo trong người đâu?” Đường Ân lạnh lùng chất vấn.
“Ở… Ở trong túi tôi!” Dương Cầm run rẩy lập cập nói.
Đường Ân liếc mắt nhìn ra ngoài, nhanh chóng có người cầm túi vào giao tận tay cho Đường Ân.
Đường Ân đi ra ngoài, nhìn thấy mấy bình thuốc nước nhỏ, nhìn thoáng qua hướng dẫn, cười lạnh mở hai bình ra, một tay nắm chặt tóc Dương Cầm, đổ một bình vào trong miệng bà ta.
Dương Cầm hoảng sợ đến mức sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mà Viên Chi Am lại càng liên tục lùi về phía sau.
Đường Ân nghiêng đầu, liếc Viên Chi Am một cái, bước.
từng bước đến: “Không phải cô thích bỏ thuốc sao? Không phải đây là thuốc do cô tự mua à? Nam nữ đều có thể sử dụng được, cô sợ cái gì?” “Đường Ân, đừng mà… Tôi sai rồi… Anh tha cho tôi đi sau này anh bảo. làm cái gì cũng được! Tôi sẽ là nô lệ của anh, anh chính là chủ nhân của tôi..” Viên Chỉ Am bịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin nhìn Đường Ấn.
“Vậy tôi bảo cô uống bình thuốc này… Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.
Trên mặt Viên Chi Am lộ vẻ giấy giụa, nước mắt tí tách rơi xuống: “Đường… Chủ nhân, đừng mà…” Đường Ân không nói hai lời, năm chặt tóc cô ta, đổ hết bình thuốc nước vào trong miệng cô ta.
Sắc mặt Viên Chi Am khó coi, phát ra tiếng khụ khụ, nhét một tay vào miệng muốn móc những thứ mà mình vừa nuốt vào ra ngoài, nhưng mà nước thuốc đã chảy xuống bụng, bất kể là cô ta cố gắng thế nào, cũng không thể đạt được hiệu quả mà cô ta mong muốn.
Đường Ân xách túi của Dương Cầm, xoay