Sắc mặt Frank lập tức lạnh xuống: “Cho thâng ranh này nếm chút vị đẳng đi…”
“Các anh có biết đây là đâu không?” Trần Kỳ Phong giận dữ, quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Nhược: “Bùi Nhược, khi gặp nguy hiểm, anh ta sẽ không quan tâm đến cô, sẽ không che chở trước mặt cô…”
Đường Ân không nói gì, mà bên kia người đứng sau lưng Frank đã chuyển động, trong tay cầm gậy bóng chày, đập về phía Trần Kỳ Phong. Trần Kỳ Phong hoảng sợ hết hồn: “Các anh dám ra tay sao? Cảnh sát sẽ đến ngay…”
Bốp… Một tiếng, Trần Kỳ Phong lảo đảo lùi hai bước, bả vai đã bị đập cho trật khớp, e rằng hoàn toàn không có cách
nào đứng dậy được.
Ba bốn người đàn ông nước ngoài cao to xông lên, trong tay cầm gậy đập liên tiếp lên đầu Trần Kỳ Phong.
“Dừng tay… Các anh làm trò gì vậy? Các anh dám giết người sao?” Trần Kỳ Phong đau đến mức kêu rên, anh ta thật sự không ngờ rằng trong xã hội này còn có người dám ra tay? Anh ta cho rằng chỉ cần mở miệng đe dọa hai câu, những người này nhất định sẽ sợ đến mức không dám ra tay..
Mấy cây gậy nện xuống, Trần Kỳ Phong bị đánh đến mức. vỡ đầu chảy máu, thân thể co rúm trên mặt đất không. ngừng run rẩy.
Frank cười lạnh, bước lên hai bước, một chân đá lăn Trần Kỳ Phong: “Ngoại trừ ba người này ra, người không. liên quan có thể lập tức rời khỏi đây, tôi cũng không muốn giết chóc quá nhiều ở đây!”
Kim Địch hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn tình hình ở hiện trường, cầm túi xoay người chạy ra ngoài cửa.
Hoắc Phi suy nghĩ một lát, cũng không nhìn Trần Kỳ Phong nữa, xám xịt đi theo sau lưng Kim Địch.
Sắc mặt Trần Kỳ Phong cực kỳ tái nhợt, miệng mở rộng, nhìn Frank sắc mặt tàn nhãn, thân thể run rẩy.
“Anh muốn ở lại đây sao?” Frank cúi đầu, cười gãn một tiếng.
“Tôi… Trần Kỳ Phong há to miệng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Ở đây cũng được thôi, cũng chỉ thêm một xác chết ấy. mà..” Frank cười hì hì, lấy con dao găm từ trong ngực ra.
“Tôi không, tôi không ở lại đây!” Trần Kỳ Phong vừa nhìn thấy dao găm, đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhưng nghĩ đến lời nói của mình vừa nãy, cảm thấy mất hết mặt mũi, quay đầu lớn tiếng nói với Bùi Nhược: “Bùi Nhược, cô nhìn đi, anh ta chọc phải rắc rối rồi, ngay cả người ngoại quốc cũng chọc vào, cô còn muốn đi cùng anh ta sao?”
Bùi Nhược nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ thất vọng. lắc đầu, Trân Kỳ Phong này quả thật quá hèn nhát. Nếu
không trước đây khi lên đại học cũng sẽ không bị mấy tên côn đồ mà Bùi Hạc tìm đến dọa cho sợ hãi.
Frank dõi mắt nhìn về phía Trần Kỳ Phong, Trần Kỳ Phong xoay người chạy ra ngoài, vết thương trên vai cũng không quan tâm đến. Mới vừa nói là đứng chắn trước mặt gì đó, Trần Kỳ Phong chỉ coi như mình vừa đánh rắm.
Lúc này, trong toàn bộ nhà hàng chỉ còn lại có Đường Ấn, Jenny và Bùi Nhược.
Frank liếm môi, vẻ mặt dữ tợn và tàn nhẫn: “Đường Ân, chúng ta có thể nói chuyện được chưa? Tên người Hoa hèn hạ như anh, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, tôi cảm thấy ngày hôm nay, anh có thể chết ở chỗ này được rồi…”
Đường Ân nghiêng đầu, quan sát Frank một lát, nhếch miệng lên thành một nụ cười chẳng hiểu ra sao.
“Anh vẫn còn có thể cười được à?” Frank giận dữ, chỉ tay
vào Đường Ân: “Xông lên cho tôi, tôi thật sự muốn nhìn xem, khi anh biến thành một xác chết rồi, còn có thể cười được nữa hay không…
“Có biết đây là đâu không?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Frank, cười chế giễu: “Đây chính là Trung Quốc đấy! Anh dẫn theo mười mấy tên côn đồ, định làm mưa làm gió ở đây hay sao? Có phải là cho rằng chỗ này quá đơn giản rồi hay không?”
Vừa dứt lời, Đường Ân liền vươn tay võ hai tiếng.
Lúc này, từ cửa nhà hàng Tây có bảy, tám mươi người vội vàng tràn vào, đám người cầm vũ khí sắc nhọn trên tay, trong nháy mắt bao vây Frank.
Khi những người này xông vào, chặn lại đẩy tất cả Kim Địch, Hoắc Phi và Trần Kỳ Phong vừa chạy ra quay ngược vào bên trong.
‘Vu Thành Quang liếc mắt nhìn Đường Ân, gật đầu: “Cậu Đường, giải quyết thế nào?”
“Fuck!” Frank giận dữ, vươn tay định ném dao găm ra.