"Ồ?" Rodin lộ ra nụ cười khiêm tốn, nhìn qua rất nho nhã lễ phép: "Làm sao cô có thể làm được?"
"Tôi chỉ hỏi, anh có muốn cô ta hay không thôi?" Kim Địch cười
khiêu khích.
Rodin nhìn Kim Địch từ trên xuống dưới, ý cười trong mắt càng đậm hơn, đến gần nói bên tai Kim Địch: "Tôi muốn cô ta, tôi cũng muốn cô, cô nói làm sao bây giờ đây?"
Tham vọng không nhỏ nhỉ!" Kim Địch cười ha ha, đối diện với anh chàng đẹp trai này, cũng rất có thiện cảm.
"Tôi vẫn luôn có tham vọng với những cô gái xinh đẹp như vậy, nhất là những người xinh đẹp như cô, quả thật có thể khiến tôi phát điên!" Rodin theo bản năng bước đến bên cạnh Kim Địch, đầu lưỡi trong miệng nhẹ nhàng liếm vành tai xinh xắn của Kim Địch.
Thân thể Kim Địch run lên, ánh mắt quyến rũ: "Anh thật biết nói chuyện! Đợi lát nữa tôi đuổi chàng trai chướng mắt bên cạnh cô gái kia đi rồi, lúc đó anh nắm chắc cơ hội, tôi tin rằng với thân phận và gương mặt của anh, muốn giam cầm một cô gái, hắn là dễ như trở bàn tay!"
"Vậy thì cảm ơn cô, cô gái thân yêu của tôi." Rodin cười một tiếng, giơ ly trong tay lên, nhìn qua rất tao nhã và lịch thiệp.
"Cổ lên!" Kim Địch cười quyến rũ, lắc lư thân hình, xoay người quay lại bàn của Lô Tiên Lâm.
"Thú vị đấy!" Rodin nhìn bóng lưng xinh đẹp của Kim Địch, liếm
mỗi nói, trong mắt lộ ra nụ cười xấu xa.
"Lão Lô này, ông thật là phúc lớn không cạn, có thể gặp được cô gái xinh đẹp lại xuất sắc như cô Kim Địch đây..."
"Đúng vậy... Cô Kim Địch, quả thật là viên ngọc sáng trong hội trường này!"
"Đúng vậy lão Lô, ông lớn tuổi như vậy còn cua được cô gái xinh đẹp như thế, thật sự là tấm gương cho đám người chúng ta!"
"Cũng không biết ông già ông có thể thỏa mãn người ta trên giường không?"
Đám bạn bè trên bàn cười ha ha trêu chọc nói.
Vẻ mặt Lô Tiên Lâm cứng đờ, sờ sờ trán đã hơi hói: "Hai người chúng tôi là tình yêu chân thành, không cần phải quan tâm đến chuyện trên giường hay dưới giường..."
Kim Địch vẻ mặt tươi cười, không hề phản bác, về phần có thật là tình yêu hay không cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu. Hơn nữa những lời nịnh nọt của đám người kia cũng chỉ bình thường trong mắt Kim Địch. Bởi vì cô ta biết rõ trong hội trường này có một viên ngọc sáng, còn chói mắt hơn cô ta rất nhiều, gần như vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người đàn ông.
Bùi Nhược!
Cô gái vẫn luôn chèn ép mình kia!
"Thế nào rồi em yêu?" Lô Tiên Lâm hạ thấp giọng hỏi.
Khóe miệng Kim Địch nhếch lên: "Em ra tay, còn có chuyện gì không thể làm được sao? Đợi lát nữa chuyện đầu tư xong xuôi, anh dẫn thằng ranh đó đi! Sau đó em dẫn Rodin đến, bảo đảm đồ để tiện kia không thể chịu đựng nổi..."
"Được!" Lô Tiên Lâm cực kỳ sảng khoái, trong mắt tràn đầy oán
hận: "Thắng ranh này kiêu ngạo ở thành phố Giang như vậy, cũng nên cho anh ta biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời khác! Thật sự cho rằng mình có tiền sao? Gọi bừa một người ở đây ra, làm gì có ai không giàu có bằng anh ta chứ?"
Kim Địch cười lạnh: "Đợi lát nữa em đi tìm một ít thuốc mê, sau đó đổ vào trong ly của Bùi Nhược, đến lúc đó em bảo Rodin kéo cô ta vào nhà vệ sinh, chúng ta len lén quay phim lại, chiếu lên màn hình lớn, em xem khi hai người bọn họ nhìn thấy, còn định lăn lộn ở thành phố Giang thể nào!"
"Kể hay!" Trong đôi mắt Lô Tiên Lâm tỏa ra ánh sáng: "Anh phải đi tìm người, để lát nữa bọn họ lừa Đường Ân đi!"
Kim Địch cười lạnh gật đầu, nhìn thấy Lô Tiên Lâm đã đứng dậy, đi về phía góc xa xa.
Bên kia Bùi Nhược đang thấp giọng trò chuyện với Đường An, giới thiệu mấy nhân vật lớn trong