Bùi Nhược tựa người trên bồn rửa tay, nước mắt liên tục rơi xuống. Chị ta thật sự không ngờ hôm nay mình sẽ gặp phải kết cục này, còn rơi vào tay Kim Địch.
"Bùi Nhược, hưởng thụ tất cả chuyện này vui vẻ nhé, tôi tin chắc chắn cô sẽ thích nó." Cô ta nhỏ giọng nói bên tai Bùi Nhược, khoé miệng còn mang ý cười giễu cợt.
“Đồ đáng chết!" Chị ta tuyệt vọng, hoàn toàn không ngờ Kim Địch lại độc ác như vậy.
"Tôi đáng chết? Cô có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi cứ mãi đứng vị trí thứ hai, luôn bị vô số người châm chọc! Tôi hoàn toàn không hài lòng kết quả như thế, hoàn toàn không hài lòng với số phận như thế! Một cô nhi như cô dựa vào cái gì luôn tốt hơn tôi, dựa vào cái gì bạn trai cô còn có tiền hơn bạn trai tôi? Dựa vào cái gì chứ? Cô có biết từ nhỏ đến lớn tôi hận cô đến mức nào không? Tôi chỉ hận không thể uống máu cô, ăn thịt cô! Tôi cho biết, Bùi Nhược, hôm nay tôi muốn huỷ hoại mọi thứ của cô, cô yên tâm đi... Không ai cứu được cô đâu, lần này có chết chắc rồi!" Kim Địch sắc mặt ửng đỏ thở hồng hộc, gào thét.
Bùi Nhược tuyệt vọng, hốc mắt đỏ lên.
"Chậc chậc chậc... khóc à? Cô cũng biết khóc sao? Hôm nay tôi sẽ khiến cô muốn khóc cũng không khóc được!" Cô ta nhỏ giọng rít gào, quay đầu nói với Rodin: "Còn không mau ra tay?”
Anh ta mỉm cười đưa tay ra: “Rất hân hạnh, quý cô xinh đẹp của tôi, nói thật, tôi rất thích cô gái này.”
"Anh dám động vào cô ấy một cái, tôi nhất định sẽ chặt đứt tay anh” Ngoài cửa vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Kim Địch giật minh, nhìn thấy Đường Ân trên người dính máu, vẻ mặt nặng nề đi vào phòng vệ sinh. Nhưng nghĩ tới Rodin bên cạnh lập tức có thêm mấy phần can đảm, cười nhạo: “Đường Ân? Tôi thật không ngờ cậu còn có thể tìm tới đây? Nhưng cậu đến rồi thì có thể làm gì? Đển xem kịch sao?”
“Đường Ân.” Nước mắt của Bùi Nhược không ngừng tuôn rơi, vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy uất ức.
Đường Ân tiến lên một bước nắm lấy cổ tay chị ta: “Đừng sợ, có tôi ở đây!” "Có cậu ở đây? Cậu cảm thấy mình có thể làm được gì?” Kim Địch chỉ vào anh, ánh mắt dữ tợn: "Cho cậu biết, người phụ nữ của cậu đã được người ta để ý rồi, tôi khuyên cậu tốt nhất nên rời khỏi đây, cậu không chọc nổi ngài Rodin đầu!” Cô ta cười ha hả: "Đám đàn em kia của cậu đâu? Sự ngông cuồng của cậu đâu? Ở trước mặt Rodin, cậu chẳng là cái thá gì cả! Tôi cho cậu biết, ngoài cửa có mười mấy người đang trông chừng, cậu thật sự cho rằng mình cướp Bùi Nhược đi được à?"
"Đúng vậy, cô biết có mười mấy người đang trông chừng, vậy cô có biết tôi vào đây bằng cách nào không?" Đáy lòng Đường Ân đã xuất hiện sát khí.
Kim Địch hoảng sợ, chỉ vào anh chửi ầm lên: “Đường Ân, cho dù cậu có võ thì cậu dám đánh Rodin ư? Đây là người của xí nghiệp vốn nước ngoài, cậu dám động vào một cọng tóc nào của anh ấy sao? Tôi cho cậu biết, Rodin xem trọng Bùi Nhược là tổ tiên cô ta tích đức, tốt nhất là cậu lập tức cút ra khỏi đây đi!”
“Tổ tiên tích đức? Từ trước đến giờ, sẽ luôn có người phải trả giá vì sự ngu xuẩn của mình!” Đường Ân vung tay tát vào mặt cô ta một cái.
Chát một tiếng, Kim Địch lảo đảo đập đầu vào tường.
Anh nắm lấy tóc Kim Địch, tay khác lại vung lên cao, liên tục tát vào mặt cô ta.
Chát chát chát...
Tiếng bạt tai liên tục vang lên trong phòng vệ sinh.
Hai má Kim Địch bị sưng lên, chảy máu mũi như một kẻ điên.
"Cậu dám đánh tôi! Cậu lại dám đánh tôi? Cậu xong