Hội trưởng Vương thấy nét mặt của Đường An thì thở dài một tiếng: “Đường Ân, tôi biết cậu thù dai, cũng biết đây là cánh cậu gây ra! Nhưng tôi có thể nói rõ ràng với cậu một điều, đây là thành phố Giang, cậu cũng phải tuân theo pháp luật!”
Anh lạnh lùng.
Ông ta thấy dáng vẻ này của Đường Ân, trong lòng càng giận dữ hơn, nhưng nghĩ tới Miêu Bách, chỉ có thể mềm mỏng nói: "Đường Ân, mặc dù bây giờ bắt cậu, tôi cũng sẽ không làm tổn thương gì đến cậu, cho cậu cơ hội giải thích!"
Anh bật cười: “Hội trưởng Vương, tôi khuyên ông tốt nhất đừng có suy nghĩ muốn bắt tôi, vẫn nên nghe người bên trong nói thế nào đã..”
"Không cần! Bọn họ nói thế này cũng không hề quan trọng!” Hội trưởng Vương hơi áp lực, phất tay: “Người đâu, bắt lại trước đi.”
Ken két...
Lúc này, cuối cùng cửa phòng vệ sinh cũng mở ra.
Rodin quần áo nhăn nhúm đi ra từ bên trong, trên người mang theo vết máu, gò má thì bầm tím: "Hội trưởng Vương, chuyện này tôi thật sự rất xin lỗi...”
"Không cần nói nữa!” Ông ta phất tay: "Cho người ra tay đi!"
"Ra tay? Ra tay cái gì? Hội trưởng Vương, tôi và quý cô Kim Địch là vừa gặp đã yêu, chúng tôi thật sự không khống chế được sự yêu thích nơi đáy lòng, mới bất đắc dĩ làm ra chuyện này ở đây.. Chúng tôi đều tình nguyện, chẳng lẽ ông muốn làm khó tôi? Muốn bắt tôi?" Rodin khiếp sợ nhìn Hội trưởng Vương.
Ông ta than khẽ một tiếng, sau đó như nghe ra cái gì, chấn động nhìn anh ta: "Cậu nói... cậu và Kim Địch là vừa gặp đã yêu? Bất đắc dĩ mới ở đây.”
"Đúng thế! Tôi cảm thấy rất có lỗi vì làm bẩn phòng vệ sinh của mọi người, tôi sẽ tìm người dọn dẹp sạch sẽ.” Rodin xoè tay, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo áy náy.
“Cậu..” Người Hội trưởng Vương run lên. "Không thể nào! Sao các người có thể vừa gặp đã yêu được?" Lô Tiên Lâm đứng dậy từ dưới đất: "Sao cậu có thể vừa gặp đã yêu bạn gái tôi được? Cậu bị bỏ thuốc có đúng không?”
"Quý ông này, xin ông chú ý một chút, tôi cũng không biết cô ấy là bạn gái ông, chúng tôi thật sự là vừa gặp đã yêu!” Rodin nhún vai, lùi về sau hai bước: "Về chuyện bỏ thuốc mà ông nói thật sự quả buồn cười? Hai người chúng tôi dữ dội quá, khiến cả người đều là vết thương, nhưng hoàn toàn không có chuyện bỏ thuốc."
"Không thể nào!” Ông ta giận dữ gào to.
Nét mặt Hội trưởng Vương lạnh đi: “Lô Tiên Lâm, cuối cùng ông muốn làm gì?”
"Sao bạn gái tôi có thể vừa gặp đã yêu người khác được? Tôi muốn gặp Kim Địch.” Lô Tiên Lâm quay đầu rống lên với ông ta.
Hội trưởng Vương giận đến xanh mặt: “Được, vậy kêu Kim Địch ra đây."
"Quý cô Kim Địch... phải ra ngoài rồi!” Rodin cười đẩy cửa phòng vệ sinh.
Kim Địch bước ra ngoài, lễ phục trên người hơi rách rưới, tóc tai bù xù, nhìn qua giống như một kẻ điên vậy, nửa bên gò má cũng sưng lên, ánh mắt xám xịt.
"Kim Địch, sao em có thể thể này?" Lô Tiên Lâm cực kỳ đau lòng, hốc mắt ẩm ướt nhìn cô ta: “Em bị người ta bỏ thuốc có đúng không? Chắc chắn em bị người ta bỏ thuốc, nếu không em sẽ không làm như thế, đúng không? Em nói anh nghe, nói với anh đi...”
Thân thể Kim Địch run lên, lúc này mới tỉnh táo lại, cô ta đưa mắt nhìn về phía mọi người, rồi đột nhiên thấy khuôn mặt của Đường Ân. Cô ta thấy cảm giác khó thở đang áp sát về phía mình.
"Mọi người, cô Kim Địch hơi hứng thú về chuyện kia, nếu không hai người chúng tôi đã không trở thành thế này..” Rodin cười.
Mọi người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Kim Địch có hơi kỳ lạ.
Hứng thú về chuyện kia, đương nhiên là khuynh hướng chịu ngược rồi.
Không ngờ cô ta còn thích kiểu đó?
"Kim Địch, em nói đi, em nói thật ra đi... Em mau lên tiếng đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lô Tiên