Đường Ân thấy dáng vẻ này của cô ta thì suýt chút giận đến bật cười: “Tôi đáng sợ lắm à?” “Không… không có!” Kỷ Du Du cúi đầu nói, sau đó lén nhìn anh một cái. Tuy Đường Ân không phải cực kỳ đáng sợ, nhưng nụ cười trên mặt anh khi nấy lại khiến cô cảm thấy hơi không quen, cứ thấy hình như mình sắp bị lừa.
“Thế này nhé, tôi thuê một căn nhà ở bên-ngoài, đúng lúc cô cũng vừa xuất viện cần chăm sóc một chút, có thể ở chỗ của tôi trước! Nhà của tôi bên kia khá rộng, không đến mức khiến cô không có chỗ ở đâu!” Đường Ân vung bàn tay to lên.
“Không được!” Kỷ Du Du cúi đầu.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn: “Yên tâm, tôi cũng không phải người xấu gì, nếu lo lắng vì tiền thuê nhà, cô có thể trả một phần mười tiền thuê hàng tháng cho tôi là được, tôi cũng không đòi nhiều!” Kỷ Du Du hơi do dự, nếu thật sự chỉ là một phần mười tiền thuê nhà, vậy cô ta vẫn có thể lo được.
Đường Ân cười, đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, sau khi báo vị trí thì tựa lên chỗ ngồi.
Tuy thành phố Giang ở trong nước không tính là đô thị loại một, nhưng cũng đã gần cập đô thị loại một. Ở đây chẳng những giao thông tiện lợi, phong cảnh và không khí cũng không tệ, có thể coi là một thành phố thích hợp cư trú, cho nên rất nhiều người vùng khác sẽ đến đây tranh giành mua nhà ở thành phố Giang.
Đây cũng là lý do khiến giá nhà đất của thành phố Giang tăng mãi không giảm.
Giá nhà đất cao đương nhiên tiền thuê nhà cũng cao, điều này khiến Kỷ Du Du cực kỳ lo lắng về tiền thuê nhà. Cũng may Đường Ân nói chỉ cần trả một phần mười, nếu một tháng năm sáu nghìn, cô trả năm trăm cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Dù sao thì trong thời gian học đại học, cô còn làm gia sư ở bên ngoài, cũng có chút thu nhập.
Khi xe taxi chạy thẳng về phía đại học thành phố Giang, Kỷ Du Du bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
Cô từng đi qua con đường này, vì từng làm gia sư cho một con nhà giàu. Lúc trước đến đây còn từng nghe người ta nói giá nhà ở đây cực kỳ đắt, thuộc khu nhà giàu.
Sao Đường Ân lại đi thẳng đến đây rồi? Khi xe taxi rẽ cua, nhìn thấy tiểu khu ở xa xa, đáy lòng Kỷ Du Du bắt đầu xuất hiện một sự lo lắng không tên.
Trời ạI Thật sự là khu nhà giàu! Xe dừng bên ngoài một căn biệt thự kiểu Âu ba tầng, Đường Ân cười xuống xe, kéo cửa sau ra.
“Bạn Kỷ Du Du, mời..” Đường Ân vươn tay nở một nụ cười mê người, giống như một anh chàng ga lăng vậy.
Kỷ Du Du sắp khóc rồi, nhìn căn biệt thự bên ngoài xe, trái tim cũng rối loạn theo.
“Đến nhà rồi, còn không mau xuống xe đi? Đừng làm chậm trễ bác tài kiếm tiền!” Đường Ân mím miệng cười.
Kỷ Du Du bặm môi, khó khăn bước xuống xe, ngẩng đầu liếc nhìn căn nhà một cái rồi lại vội vàng cúi xuống, dùng mấy ngón tay nắm lấy vạt áo, trái tim căng thẳng muốn chết.
“Đi thôi, vào nhài” Đường Ân đi lên cầu thang.
“Đường Ân…” Cuối cùng Kỷ Du Du cũng cố lấy can đảm ngẩng đầu, mặt hơi đỏ lên, hỏi: “Tiền thuê nhà ở đây bao nhiêu thế?” “Một tháng chừng ba bốn trăm nghìn đó!” Đường Ân ngẫm nghĩ, há miệng nói.
“Hả?” Kỷ Du Du thật sự muốn khóc rồi, hai chân cũng mềm nhữn, suýt chút ngã xuống đất.
Một tháng ba bốn trăm nghìn? Nếu là thế thì cô nộp một phần mười cũng là ba bốn mươi nghìn rồi? Bây giờ ði cũng tất đât cô chỉ là một sinh viên, lấy đâu ra ba bốn mươi nghìn chứ? Đường Ân thấy cô như vậy thì cong môi cười, kéo cô đi vào nhà.
“Nếu tạm thời không trả được tiền thuê nhà thì cô có thể nợ trước, có tiền lại trả cho tôi là được, tôi sẽ ghi sổ cho cô!” Đường Ân nói xong thì đã bước vào nhà rồi: “Nhưng tuyệt tối không