“Cậu không biết sao? Nói là đi học với Lý Minh của phòng bảo vệ rồi!” Đinh Huyên hơi ngạc nhiên.
Đường Ân mỉm cười, trong lòng hiểu rõ, cách này của trường học đúng là đủ khôn khéo.
Chuyện của Trương Đình và Lý Minh để lộ ra ngoài quá khó coi, cho nên trường học đã đổi sa thải hai người thành hai người xin nghỉ việc, chỉ sợ cũng là vì dẫn đến lời bàn tán không cần thiết.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước!” Đinh Huyên kéo Đường Ân: “Tôi nói cậu nghe chuyện này, bảo đảm là tin tốt!” “Tin gì?” Đường Ân hơi ngạc nhiên, nhưng quay đầu gọi Kỷ Du Du một tiếng lại thấy cô sắc mặt xám xịt nằm nhoài trên bàn, tự nhiên không biết nên đi khuyên thế nào.
“Đi, tôi còn tin tốt muốn nói với cậu đó!” Định Huyền kéo Đường Ân.
Anh gật đầu, gõ bàn Kỷ Du Du: “Tôi đem cơm về cho cô, lần này không cần tiền!” Kỷ Du Du bặm cái miệng nhỏ, trông có hơi đáng yêu.
Đường Ân mỉm cười, búng ngón tay lên đầu cô rồi xoay người vội vã chạy ra khỏi phòng học, khiến Kỷ Du Du ngồi thẳng người dậy nhìn chằm chằm bóng lưng anh, trong hốc mắt đã dần ươn ướt.
Lúc này, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cảm thấy bóng lưng Đường Ân chạy ra ngoài hơi buồn cười.
“Nhóc con, đừng nói cậu thật sự hẹn hò với Kỷ Du Du nhé?” Chạy ra khỏi phòng học, Đinh Huyên nhỏ giọng hỏi, nghi ngờ nhìn anh.
“Không có!” Đường Ân xua tay: “Nghĩ cái gì vậy?” “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Đinh Huyên thở phào nhẹ nhõm: “Tuy chúng ta không đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, nhưng mụn mủ trên mặt cô ta nhìn thôi cũng thấy sợ đúng không? Sau này người anh em này sẽ giới thiệu cho cậu hai người, bảo đảm cậu sẽ hài lòng!” Đường Ẩn cong môi cười, cũng không để ý lắm.
“Cậu có nghe nói gì không, tối mai đại học Ngoại ngữ tổ chức một buổi tiệc loại nhỏ, nghe nói lúc đó sẽ rất náo nhiệt, chúng ta đi xem với nhau đi, nói không chừng còn quen được em gái chất lượng nào đó nữa…” Đinh Huyên nhướng mày với Đường Ân, làm vẻ mặt cậu hiểu mà.
“Buổi tiệc loại nhỏ?” Đường Ân gật đầu: “Đây là tin tức của cậu hả?” “Cái này còn không phải tin tức à? Tôi nghe nói có không ít em gái xinh đẹp của đại học Ngoại ngữ muốn tham gia, rốt cuộc là cậu có đi không?” Đỉnh Huyên nhìn chăm chằm vào Đường Ân.
“Đi cũng được!” Anh sờ cằm.
“Quyết định vậy nhé, ai không đi người đó là cháu trai, đừng có giống như lúc †rước, vừa ra ngoài cậu đã nói có Nguyễn Thấm rồi, ngay cả nữ sinh khác cũng không nhìn lấy một cái!” Định Huyền cười lạnh, đấm Đường Ân một cái.
Tìm gái đẹp ấy, dù gì cũng phải có người giúp đỡ mới được. Trước đây khi ra ngoài, Đường Ân luôn không có tác dụng giúp đỡ, ngay cả gái xinh cũng lười nhìn một cái.
Đường Ân nhếch miệng cười, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, mấy ngày hôm trước Nguyễn Thấm nói gặp mặt ở hồ Nguyệt Nha, anh mãi vẫn không đi, cũng không biết bây giờ cô ta còn ở đó không? Hai người nói nói cười cười đi thẳng đến căn tin.
Cả chiều nay, Đường Ân đều đi cùng với Định Huyên, hai người đang lên kế hoạch cho buổi tiệc nhỏ của đại học Ngoại ngữ vào tối mai.
Thật ra Đường Ân cũng không để ý cơ hội thế này lắm, nhưng Đinh Huyền có hứng thú, anh cũng chỉ đi theo xem náo nhiệt thôi. Anh hiểu thật ra chỉ là Đinh Huyên muốn tìm bạn gái, thoát khỏi hàng ngũ chó độc thân, mặt khác là muốn Đường Ân nhanh chóng thoát khỏi bóng ma tình cảm của Nguyễn Thấm.
Đường Ân hiểu những điều này, cho nên vẫn rất cảm kích Đinh Huyên.
Buổi chiều tan học, hai người đã hẹn nhau xong, Đường Ân dẫn Kỷ Du Du đi về phía biệt thự.
Lúc này, điện thoại chợt rung lên một lát.
Đường Ân lấy điện thoại ra vội vàng nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói của Bùi Nhược.
“Ông Miêu bảo tôi thông báo với cậu là cô Mạnh đến rồi, mời cậu tối mai đến tiệc tối của đại học Ngoại ngữ Thành phố Giang!” Bùi Nhược cười tủm tỉm, nói: “Nghe