Sắc mặt Dương Cầm tái nhợt như tờ giấy, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Nếu cô không biết, vậy bây giờ tôi nói cho cô biết! Người trộm kinh phí của hội sinh viên hoàn toàn không phải Kỷ Du Du, mà là một nữ sinh tên Lý Xuân Nam trong lớp của các người! Sau khi cục cảnh sát điều tra ra từng hỏi Kỷ Du Du có muốn công khai chuyện này không.
Cuối cùng sinh viên Kỷ Du Du tốt bụng, không muốn khiến Lý Xuân Nam mất mặt nên mới không tố cáo cô ta… Cô không biết chuyện này ư?” Dương Cầm co người, mặt cắt không còn giọt máu.
“Cô biết… chắc chắn cô biết, nhưng cô không hề nói ra, vì Lý Xuân Nam tặng cô một cái túi xách đắt tiền, hơn mười nghìn tệ, tôi nói đúng không?” Sở trưởng Dương gần như quát to chất vấn.
Bà ta đặt mông ngồi xuống ghế, mặt xám như tro tàn.
“Cặn bã! Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến đại học Thành phố Giang làm việc nữa, lo mà nhận điều tra đi!” Sở trưởng Dương lạnh lùng nói.
Dương Cầm biết lần này thật sự xong rồi! Lý do bà ta quan tâm Vương Nhuy trong trường như thế là vì ba cô ta cho bà ta không ít lợi lộc, bây giờ bị người ta đào ra, bà ta còn giải thích thế nào nữa? Sắc mặt của Tôn Kỳ và Vương Tử Thư cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Mấy nhân viên cảnh sát đã đi tới, nhỏ giọng nói: “Hai người các cô bị tình nghi cố ý đả thương người khác, bây giờ sẽ xử phạt hành chính, mời đi bên này…” Tay chân Tôn Kỳ và Vương Tử Thư như nhữn ra, bị kéo ra ngoài.
Miêu Bách nhìn cảnh này, khẽ thở dài: “Đúng là mặt dày mày dạn mài!” “Ha ha!” Phó thị trưởng Vương đứng lên: “Nếu nói mặt dày mày dạn thì ai mà hơn ông chứ? Chiều nay tôi phải đi thị sát công việc lại bị ông bắt đến đây, ông còn nói người khác mặt dày mày dạn?” Miều Bách quay đầu lại, mím môi: “Phó thị trưởng Vương còn nói lời này à, lúc ông mặt dày mày dạn đi tiểu trong chiến hào thì sao, còn không biết ngại nói người khác nữa?” Phó thị trưởng Vương hơi mất mặt, hung dữ trừng Miêu Bách.
Miêu Bách coi như không thấy, xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong hành lang, mấy cảnh sát đã kéo Vương Nhuy lại.
“Bạn học Vương Nhuy, cô bị tình nghi có ý định giết người, xin theo tôi nhận điều Tra.
Vương Nhuy gào khóc, đương nhiên cô ta biết lúc ở bên hồ Kỷ Du Du bị mình đẩy xuống nước suýt chết đuối. Chuyện này thật ra không lớn không nhỏ, nếu Kỷ Du Dụ không dám truy cứu, cô.ta bảo Vương Thanh Sơn tìm người có thể nói thành lỡ tay hoặc đùa giốn cũng được.
Nhưng tình hình bây giờ là đối phương hoàn toàn không bỏ qua cho cô ta.
“Đường Ân, tôi xin cậu, tôi dập đầu với cậu, cậu giúp tôi đi, nếu không tôi sẽ toi đời đấy.” “Ông Vương Thanh Sơn, ông cầm dao ác ý đả thương người khác, hy vọng ông có thể tiếp nhận điều tra của chúng tôi…” Cục trưởng Lâm tiến lên một bước.
Vương Thanh Sơn lập tức ngã ngồi dưới đất, dựa sát vào vách tường, vẻ mặt tuyệt vọng: “Ác ý đả thương người khác…” “Dẫn đi!” Cục trưởng Lâm phất tay.
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Miêu Bách khoát tay với người sau lưng, tự mình đẩy cửa phòng ra, nhìn thẩy Đường Ân đứng bên trong.
Đường Ân đang đưa lưng về phía ông ấy, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn theo góc độ của Miêu Bách, anh cực kỳ giống người đàn ông trước kia. Lúc trước người kia luôn sẽ đứng bên cửa sổ thế này, như đang nhìn xuống cả thế giới vậy.
“Cánh tay sao rồi?” Miêu Bách cười ha hả, hỏi.
Đường Ân quay đầu nhìn ông ấy, mỉm cười: “Làm chú Miêu phải lo rồi, chắc không có vấn đề gì đâu!” “Không sao là tốt!” Miêu Bách gật đầu, ngồi xuống sofa, than nhẹ: “Lần này cũng may là ở gần, nếu không e rằng không xử lý kịp chuyện này rồi!” Đường Ân hơi ngượng ngùng, cứ phiền chú Miêu mãi khiến anh cũng thấy có lỗi.
“Cậu có từng nghĩ tới chuyện lần này chưa?” Miêu Bách nói một câu, sau đó cảm thán: “Thật ra rất nhiều chuyện đều nhằm vào cậu, ít nhiều gì chuyện cậu xảy ra ở trong trường đều hơi kỳ lạ…” “ý chú là có người động tay động