Viền Chỉ Am quấy tầy (hạ) Lâm Sở Sở mặc áo T-shirt màu vàng nhạt trên người, bên dưới mặc váy bò siêu ngắn, tóc chải ra sau gáy, trông rất nhẹ nhàng thoải mái, quả thật có mấy phần xinh đẹp.
Đường Ân hứng thú liếc mắt nhìn Lâm Sở Sở rồi xoay người đi vào trong quán cơm nhỏ.
Chuyện liên quan đến Đường Ân bị vu oan trước đó, Lâm Sở Sở đã bị tạm giữ mấy ngày, mấy ngày đó cô ta mới thật sự ý thức được bản thân mình đã buồn cười đến mức nào. Cũng chính trong mấy ngày đó, có người nói cho cô ta biết gia đình của Đường Ân không phải loại quán cơm nhỏ như cô ta có thể so sánh được, cũng không phải người cô ta có thể sỉ nhục được.
Nhớ lại ngày đó, nhớ lại những gì mà Lâm Sở Sở tự mình gây ra, cô ta thật sự không dám đối mặt với Đường Ân nữa, cho dù nhìn thấy Đường Ân cũng sẽ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Viên Chi Am cũng xuống xe, sau khi liếc mắt nhìn Lâm Sở Sở, trong lòng càng cười lạnh hơn mấy phần.
‘Thảo nào đến đây ăn cơm, hóa ra là để ý nhân viên phục vụ của quán à? Người đàn ông này thật sự khiến người ta coi thường! Trong buổi đấu giá ôm một người, sáng hôm nay trong biệt thự có một người, buổi tối chạy đến quán cơm nhỏ này lại có một người nữa! Vô liêm sỉ! Đồ cặn bãt Viên Chi Am thầm cười lạnh, cũng ra quyết định, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó với Đường Ân, sau đó vắt kiệt giá trị lợi dụng của anh, cuối cùng nhất định phải đá văng. Người như vậy chỉ có thể lợi dụng, không thể giữ lại bên cạnh được.
Suy nghĩ trong lòng Viên Chi Am đương nhiên không để cho người ta biết được.
Tuy nhìn vẻ ngoài không gợn sóng chút nào, có điều bước vào quán cơm nhỏ vẫn nhíu mày, cô ta cảm thấy nơi này khiến người sang trọng như cô ta có chút không thể chịu đựng nổi.
Đường Ân đã ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Ngô Mẫn, cũng không để ý cho lắm.
“Đường Ân?”Lâm Thành từ phòng bếp chạy ra, sau khi nhìn thấy Đường Ân, trên mặt lập tức hiện lên vẻ biết ơn: “Muốn ăn chút gì không, chú Lâm mời cháu, cửa lớn nhà chúng ta vẫn luôn chào đón cháu!” “Đúng, vẫn luôn chào đón cháu!” Ngô Mẫn cũng cười cứng ngắc.
Đường Ân nở nụ cười: “Không cần mời, có người mời cháu rồi, chỉ là cháu ăn cơm ở đây quen rồi thôi!” “Đúng vậy, ăn ở nhà mình chắc chắn vẫn quen hơn!” Lâm Thành cười chất phác.
“Sở Sở, còn không mau cầm thực đơn ra đây?” Ngô Mẫn cười, quay sang nháy mắt với Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở giật mình, hoảng hốt vội vàng cầm thực đơn đặt trước mặt Đường Ân. Lần này cô ta thật sự biết điều hơn rất nhiều, cũng đã mất đi bộ dạng kiêu ngạo trước đây, cứ cúi thấp đầu mãi, không dám liếc nhìn Đường Ân một cái.
Có thể thật sự giống như Đường Ân nói, Lâm Sở Sở từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ bao giờ, thật sự cho cô ta chịu khổ mấy ngày, có lẽ cũng ngoan ngoãn hơn một chút.
“Thực đơn thì không cần đâu, cháu đã nhớ hết tên món ăn rồi!” Đường Ân cười: “Làm mấy món đặc biệt đi, dù sao cũng là bạn mời ăn cơm mà…” “Được! Được! Cháu đợi một lát, bảo đảm làm cháu hài lòng!” Lâm Thành gật đầu, chui vào phòng bếp.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn không có bất kỳ tình-cảm gì với anh, nhưng Đường Ân vẫn cảm thấy Lâm Thành này rất tốt.
Trước bàn, Viên Chi Am mở miệng, có phần mềm mại nói: “Anh Đường, tôi đến đây chủ yếu là muốn nói lời xin lỗi với anh, vì liên quan đến buổi đấu giá lần này, chúng tôi có chút hiểu lầm với anh, vẫn xin anh thứ lỗi cho!” “Ồ?” Đường Ân bật cười một tiếng, nhìn vẻ quyến rũ trên mặt Viên Chỉ Am, thật sự cũng hơi động lòng.
Viên Chi Am dịu dàng cười, vội vàng nói: “Anh cũng biết vật đấu giá cuối cùng kia, chính là cơ hội của ông cụ Thẩm, chúng tôi cũng đã liên lạc với ông cụ Thẩm rồi, cơ hội lần này