Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 1792


trước sau



Ba người nói chuyện một lúc, Thẩm Thanh Hi bưng thuốc từ bên ngoài đi vào: “Uống thuốc này đi.

”Thẩm Thanh Hi đặt bát thuốc xuống, lập tức bắt mạch cho Sở Diệp, lúc lâu mới thu tay về.

“Thuốc trong cơ thể đã được loại bỏ hoàn toàn.

” Cuối cùng Thẩm Thanh Hi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Uống thuốc thêm hai ngày nữa để cơ thể hồi phục, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

”Thấy vậy, Sở Diệp gật đầu: “Được, mọi chuyện nghe theo nàng sắp xếp.

”Hắn không biết trình độ y thuật của Thẩm Thanh Hi đến đâu, nhưng chỉ cần là nàng nói, Sở Diệp đều nguyện ý nghe theo.

“Mọi người đang nói chuyện, ta không quấy rầy mọi người nữa.

” Thẩm Thanh Hi nhìn Sở Diệp uống hết thuốc, sau đó đứng dậy bưng bát thuốc đi ra ngoài: “Nhưng đừng nói chuyện muộn quá, thân thể của chàng… tốt nhất là nên nghỉ ngơi sớm một chút.

”Sau khi Thẩm Thanh Hi rời đi, Cố Chiêu mỉm cười nhìn Sở Diệp: “Diệp Nhi, con có thể gặp được cô nương đối xử với con thật lòng như Thanh Hi, chính là may mắn của con.

"Sở Diệp chưa bao giờ nghi ngờ gì về điều này, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều: “Đúng vậy, Hi nhi là một cô nương rất tốt, có thể được nàng coi trọng chính là may mắn của con.

”Đã ba ngày kể từ ngày Sở Diệp bị hạ thuốc, phía bên Sở Diệp vẫn không có chút động tĩnh gì, chuyện này khiến trong lòng Lâm Hàn cảm thấy lo lắng.

Nếu ngày thứ hai Sở Diệp dẫn theo binh lính đến hỏi tội, Lâm Hàn còn không lo lắng sợ hãi như bây giờ.


Tuy nhiên, Sở Diệp không làm gì cả, chỉ một mực lạnh nhạt thờ ơ mặc kệ hắn ta, ngược lại càng khiến hắn ta ăn không ngon ngủ không yên.

Hôm sau, Lâm hàn thật sự không biết rốt cuộc Sở Diệp muốn giở trò gì, hắn ta dứt khoát ra khỏi cửa tìm người áo choàng đen.

Nhiều năm qua, hắn ta vì người áo choàng đen mà làm rất nhiều chuyện, cũng có thói quen không biết cái gì thì đi hỏi hắn ta.

Lúc Lâm Hàn đi tới ngoại ô thung lũng, người áo choàng đen đã

đứng đợi ở chỗ trống trong thung lũng, ngẩn người nhìn quỷ hoa đung đưa bay trong gió.

“Môn chủ.

” Lâm Hàn đứng ở phía sau, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Thuộc hạ có một số chuyện muốn nói với môn chủ.

”Người áo choàng đen cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: "Là chuyện trong yến tiệc ngươi hạ thuốc Sở Diệp sao?"Lâm Hàn hoàn toàn không ngạc nhiên khi người áo choàng đen biết chuyện này.

Nhiều năm qua, chuyện hắn ta làm người áo choàng đen đều biết hết, cho dù là chuyện hắn ta không nói ra, người áo choàng đen vẫn có cách để biết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Đúng vậy, thuộc hạ đúng là tới đây vì chuyện này.

" Lâm Hàn cũng không phủ nhận, sau khi chuyện này xảy ra, hắn ta cảm thấy mình đã gây ra sai lầm: “Thuộc hạ cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng bây giờ muốn nói thì cũng đã muộn rồi.

”Người áo choàng đen cười khẽ, nhưng trong tiếng cười lại có chút châm chọc: “Ngươi muốn nhân cơ hội hạ thuốc Sở Diệp, đem nữ tử Lâm gia nhét vào trong ngực hắn, có phải không?"Nói thẳng như vậy vẫn khiến Lâm Hàn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Trước đây thuộc hạ đúng là đã có kế hoạch như vậy.

” Lâm Hàn nói với giọng mệt mỏi, sau đó tự giễu cười nói: “Chỉ là suy nghĩ lại một chút cũng thấy, sao Sở Diệp có thể từ bỏ một người xuất thân cao quý lại còn xinh đẹp như Thẩm Thanh Hi để lựa chọn một quân cờ không có gì ngoài dung mạo chứ?”"Ngươi có thể nghĩ tới chuyện này thì cũng không ngu ngốc lắm.

" Người áo choàng đen đứng chắp tay sau lưng: “Lần đầu tiên ta nghe được chuyện này, ta còn cảm thấy ngươi ngu không thể tả nổi!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện