Ngọc Trúc sững sờ, vội ngước mặt nhìn Thẩm Thanh Hi: “Tiểu thư…”Thẩm Thanh Hi nhìn Tĩnh Nương bên cạnh, Tĩnh Tương liền lấy một cái ví ra từ trong tay áo, bà ấy đi lên phía trước, đặt hầu bao vào tay Ngọc Trúc: “Ngọc Trúc, những năm qua di vật phu nhân để lại đều bị những nô tài xảo quyệt ở Lạc châu vơ vét hết, trong tay tiểu thư cũng không dư dả gì, số bạc này ngươi hãy đem về chữa bệnh cho phụ thân đi.
”Ngọc Trúc đỏ cả mắt, nhưng lại hơi hồi hộp, sao bỗng nhiên lại cho nàng ta nhiều bạc như vậy?“Tiểu thư, cái này…”Ánh mắt Thẩm Thanh Hi tĩnh lặng nhìn Ngọc Trúc: “Ngươi đừng sợ, ta cho ngươi bạc chỉ vì ngươi là nô tỳ của ta, là người của ta, ta giúp ngươi là điều phải lẽ, tổ mẫu đã đưa ngươi cho ta, đương nhiên ta phải tin tưởng xem ngươi là người một nhà, bất luận ngươi có tình nguyện ở lại bên cạnh ta hay không, nhưng chỉ cần ngươi còn bên cạnh ta một ngày, tất nhiên ta sẽ không xử tệ với ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”Ngọc Trúc nâng hầu bao nặng trĩu, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nàng ta là nô tỳ, đương nhiên mong có thể là người đắc lực bên cạnh chủ tử, khiến cho gia đình ngày càng tốt hơn.
Lúc trước đi theo lão phu nhân, dù không lo cơm ăn áo mặc nhưng lại không được bao nhiêu tiền trị bệnh cho phụ thân, sau đó lão phu nhân phái nàng ta đến Vi Lan Cư, mặc dù nàng ta chưa từng lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng thì lo sợ không yên, dù sao thời gian nàng ta ở trong phủ không ngắn, cũng biết hoàn cảnh của vị Đại tiểu thư này.
Thật không ngờ là vừa với Vi Lan Cư, đầu tiên là được nâng lên làm nha đầu nhất đẳng, sau đó lại phát hiện, mặc dù vị Đại tiêu thư này bị bệnh nhưng lại không phải người nhu nhược dễ lừa, chẳng những thế, Đại tiểu thư dịu dàng hiền lành, không khắc nghiệt với các nàng, bây giờ lại cho nàng ta nhiều bạc như vậy, mấy ngay nay Ngọc Trúc vốn định an phận ở lại Vi Lan Cư chăm sóc Thẩm Thanh Hi, bây giờ Thẩm Thanh Hi đối đã với nàng ta như thế, nàng ta càng quyết tâm phải ở