Thái giám thắp đèn bước nhanh đến cửa nhà lao. Hắn mở cửa ra, miệng thưa.
"Mời Hoàng hậu nương nương."
Mí mắt khẽ nhấc, Thẩm Thanh Hi nhìn về phía người đang đi vào nhà lao.
Người kia mặc một bộ cung trang tuyết sắc, trang điểm tinh xảo, tay áo bay bay. Vừa vào cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, nữ tử không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
"Tỷ tỷ, muội tới thăm tỷ."
Cổ họng Thẩm Thanh Hi phát ra tiếng xì xì, tức giận đến cực hạn.
Người tới chính là Thẩm Thanh Nhu!
Thẩm Thanh Nhu, thứ muội ôn nhu hiểu chuyện nhất trong phủ Thừa tướng. Lúc trước ngày ngày gọi nàng là tỷ tỷ, lương thiện e lệ, làm bao nhiêu chuyện tốt, bây giờ lại đứng trước mặt nàng bằng dáng vẻ đắc thắng kiêu ngạo.
Môi Thẩm Thanh Hi giật giật.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Cổ họng nàng bị Thẩm Thanh Nhu hạ độc câm. Chỉ mới hai mươi sáu tuổi nhưng giờ phút này, giọng nàng lại chẳng khác gì một bà lão bảy mươi tám mươi. Thanh âm u ám vang lên trong nhà lao nghe thê lương cổ quái khác thường.
Thẩm Thanh Nhu cười uyển chuyển dễ nghe.
"Vì sao ta lại không thể đến? Ồ, ngươi còn có thể mở miệng nói chuyện, xem ra mấy năm qua ta vẫn còn niệm tình tỷ muội với ngươi."
"Ngươi niệm tình tỷ muội?"
Thẩm Thanh Hi phẫn nộ cười.
"Ngươi chỉ là thứ nữ, mẫu thân ngươi cũng chỉ là một thiếp thất được phù chính kế thất*, nhưng có lúc nào ta không nghe theo ngươi? Có lúc nào ta không chiếu cố ngươi? Ta xem ngươi như người thân nhất, ngươi câu dẫn phu quân của ta, ta cũng không oán hận ngươi. Là ta cho phép hắn để ngươi vào cung làm phi, thế nhưng sau đó thì sao? Ngươi vong ân phụ nghĩa, lấy oán mà trả ơn ta!"
*phù chính kế thất: Từ thiếp thất lên làm vợ kế.
Ý cười của Thẩm Thanh Nhu biến mất. Đáy mắt nàng ta sinh ra một tia căm hận.
"Ngươi tốt với ta? Ngươi là đích trưởng nữ phủ Thừa tướng, chỉ một chữ" Trưởng "cũng đã đủ đè ép ta một đầu! Tướng mạo ngươi đẹp đẽ thì sao? Lúc đầu Bệ hạ yêu ta, cho tới nay cũng chỉ yêu ta. Ngươi ngu xuẩn không tự biết mình, còn nghĩ rằng ngài thật tâm với ngươi? Ngươi có ngày hôm nay cũng đáng đời! Ngươi hãy nhìn cho kĩ. Hiện tại ta mới là Hoàng hậu Đại Tề, còn ngươi chỉ là một con rệp bất cứ khi nào cũng có thể bị ta giẫm chết! Ngươi biết vì sao ta để lại cho ngươi một con mắt không? Bởi vì ta muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ ta trở thành Hoàng hậu Đại Tề!"
Thẩm Thanh Nhu thưởng thức nhìn vết dao trên mặt Thẩm Thanh Hi.
"Chậc chậc, thật muốn để những kẻ ngoài kia nhìn người từng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề một chút, nay lại biến thành bộ dạng xấu xí như
thế nào, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mất hai tay, còn bị mù một mắt.."
Thẩm Thanh Hi liên tục cười lạnh, "Ngươi cho rằng ngươi hại ta thì có thể yên tâm kê cao gối ngủ sao? Nếu Sở Kỳ đã có thể vứt bỏ ta, sao biết được liệu ngày nào đó hắn ta có vứt bỏ ngươi hay không. Cái kẻ mà ngươi coi như trân bảo ấy thật ra là tên đàn ông lòng lang dạ sói nhất trần đời này!"
Thẩm Thanh Hi chỉ còn một con mắt nhưng lại nhìn chằm chằm chuẩn xác vào Thẩm Thanh Nhu. Rõ ràng đôi mắt của kẻ đối diện chỉ còn một nhưng sự tàn nhẫn và lạnh lẽo trong con ngươi vẫn khiến đáy lòng Thẩm Thanh Nhu hoảng hốt. Thẩm Thanh Nhu nhíu mày, vỗ tay một cái.
"Tỷ tỷ, ngươi ở trong địa lao này hai năm, có còn nhớ đến Ngọc Ca nhi hay không?"
Vừa hỏi, mắt Thẩm Thanh Hi đột nhiên tuôn trào một trận sóng to gió lớn.
Ngọc Ca nhi, Ngọc Ca nhi của nàng! Cho dù bị xẻ ngực mổ bụng, chỉ cần có thể bảo vệ được con, có gì nàng lại không muốn?
Trong hai năm qua, nàng vẫn luôn vô cùng hoài nghi, nghĩ rằng có phải Ngọc Ca nhi cũng sẽ chịu khổ như nàng hay không?
"Nó đã được hai tuổi rồi, trắng trẻo non nớt. Mặc dù có một người mẫu thân ngoan độc đê tiện nhưng vì vẫn còn một người làm mẹ yêu thương thằng bé như ta, trong hai năm qua, nó vẫn sống rất tốt."
Nói xong, Thẩm Thanh Nhu xoay người.
"Mang Nhị hoàng tử vào đây!"
Vừa nói xong, thái giám ôm một đứa bé chừng hai tuổi bước vào nhà lao. Trong phút chốc, đáy mắt Thẩm Thanh Hi hiện ra một tia sáng. Ngọc Ca nhi!
Ngọc Ca nhi của nàng!
Nàng chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy Ngọc Ca nhi khi còn sống.
Thẩm Thanh Nhu mỉm cười nhận lấy, ngón tay lướt qua gương mặt đứa bé kia.
"Thật đáng yêu quá mà, nhất là đôi mắt vô cùng đẹp đẽ này! Mới hai tuổi đã vô cùng thông minh, có thể đọc thơ. Mấy vị lão thần trong triều biết được, còn đề nghị phong nó làm Thái tử. Cái lũ ngu xuẩn đó! Một đứa bé như nó thì làm Thái tử kiểu gì?"
Nói xong, đáy mắt Thẩm Thanh Nhu lộ ra một tia ác độc.
"Hơn nữa, nếu nó lên làm Thái tử, Quỳnh Ca nhi của ta phải làm sao đây?"