“Hay cho tên lão phụ tàn nhẫn độc ác nhà ngươi!”“Rõ ràng chính ngươi đã nói trong viện của đại tiểu thư nhà mình có chôn đồ vật nguyền rủa người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi nói ta chỉ cần đến đây làm vẻ chút là được rồi, còn nói chắc chắn có thể tìm được đồ vật, thế mà bây giờ ngươi lại thề thốt phủ nhận!”Trên lưng của Chấn Dương Tử bị đánh đến da tróc thịt bong, giờ phút này lão ta vừa đau vừa giận nên lời nói cũng vô cùng the thé chói tai: “Ngươi còn dám không thừa nhận à? Ngươi không thừa nhận thì ở chỗ ta vẫn còn một trăm lượng ngân phiếu mà ngươi cho ta đây, đây là ngân phiếu được trữ trong Vĩnh Phong Tiền Trang của tướng phủ, có cả dấu ấn Vĩnh Phong Tiền Trang đây này! Ngươi còn muốn chối cãi nữa không?”Chấn Dương Tử run rẩy móc ngân phiếu từ trong tay áo ra, Thẩm Hoài nhìn qua đúng là được lấy ra từ Vĩnh Phong Tiền Trang.Sắc mặt Trương ma ma trắng bệch: “Không phải nô tỳ, nô tỳ không có, là tên đạo sĩ lòng dạ hiểm độc này nhận tiền của người khác đến hại đại tiểu thư, không phải là nô tỳ.
Xin lão phu nhân và tướng gia minh giám…”Thấy Trương ma ma mạnh miệng như vậy, Chấn Dương Tử giận dữ: “Tiện phụ nhà ngươi! Ta chỉ là một người được mời về tướng phủ làm phép, vì sao ta cứ phải cắn lấy ngươi không nhả được chứ? Bởi vì chính ngươi mới là người muốn hãm hại đại tiểu thư! Ngươi còn nói sau khi chuyện này thành công sẽ thêm cho ta trăm lượng bạc ròng, ngươi không thừa nhận là ngươi cho tiền vậy thì cái túi tiền này cũng là của ngươi nhỉ?”Túi tiền rơi trên mặt đất, lão phu nhân vừa liếc nhìn qua, Hứa ma ma đã lập tức nhặt túi tiền lên.
Hoa văn trên túi được thêu vô cùng tỉ mỉ, Hứa ma ma nhìn kỹ một chút rồi nói: “Lão phu nhân, đây đúng là vật từ khuê phòng trong phủ.’“Cho dù là từ khuê phòng trong phủ thì cũng không thể khẳng định là ta cho!”Trương ma ma cứng cổ, dù nói thế nào cũng không chịu thừa nhận.
Hồ thị vốn đang hoảng hốt, nhìn thấy Trương ma ma có thể cố chấp như thế thì trong lòng mà ta cũng ổn lạ.
Cho dù Trương ma ma làm thế nào, chỉ cần không khai bà ta ra là được.Thẩm Thanh Hi nhíu mày: “Bình thường làm pháp sự với giá mấy chục lượng bạc đã là nhiều rồi, vì sao Trương ma ma muốn trả trước một trăm lượng, đồng thời còn đồng ý sau khi chuyện thành công lại cho thêm một trăm lượng nữa chứ? Mặc dù tướng phủ phú quý nhưng cũng không có kiểu tiêu tiền như thế đâu.”Chấn Dương Tử đau muốn khóc: “Đại tiểu thư,