“Nhị đệ có thích không?”Trong đình hoa viên ở phía Bắc Vi Lan Cư, Thẩm Thanh Hi đang đưa túi thơm Song Ngư nghịch nước đã làm xong cho Thẩm Gia Hoằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Gia Hoằng sờ đường chỉ vàng thêu thành con cá nhỏ mà vô cùng vui vẻ.“Thích lắm, thích lắm.
Sao đại tỷ lại vẽ con cá màu vàng? Hoằng Nhi chưa từng thấy con cá màu vàng bao giờ…”Thẩm Thanh Hi thương yêu ôm Thẩm Gia Hoằng vào lòng, tự tay treo túi thơm lên bên hông cho Thẩm Gia Hoằng: “Bởi vì chỉ có con cá màu vàng mới xứng với Hoằng Nhi, sau này Hoằng Nhi sẽ là cá vượt Long Môn.”“Cá vượt Long Môn là gì?”Thấy Thẩm Gia Hoằng yêu thích túi thơm của mình không ngớt, vẻ mặt của Thẩm Thanh Hi cũng tràn ra ý cười từ sâu trong lòng: “Đó là… Hoằng Nhi sẽ thay đổi cực kỳ lợi hại, lợi hại hơn bất kỳ kẻ nào trong phủ chúng ta.”“Còn lợi hại hơn cả cha sao?”Thẩm Gia Hoằng hỏi câu ngây thơ, ý cười trên mặt Thẩm Thanh Hi cũng không hề giảm, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Hoài thì là cái thá gì? Ông ta cũng chỉ dựa vào lão thừa tướng nên mới thừa kế được vị trí thừa tướng này mà thôi!“Chỉ cần Hoằng Nhi cố gắng thì rất có thể sẽ trở nên lợi hại hơn cả phụ thân.”Thẩm Gia Hoằng cái hiểu cái không, Vệ ma ma đứng bên cạnh cười nói: “Làm phiền Đại tiểu thư để tâm đến Nhị thiếu gia như thế, nhưng mà lời này khó mà nói được, tướng gia là thừa tướng của đại chu đấy…”Thẩm Thanh Hi ngước mắt lên, cười như không cười mà nhìn Vệ ma ma: “Hoằng Nhi còn nhỏ tuổi, người lớn phải nên động viên cho đệ ấy nhiều hơn, tổ mẫu và phụ thân yêu thương đệ ấy là vì mong muốn con hơn người, sao Vệ ma ma lại cảm thấy Hoằng Nhi không xứng được chứ?”Vệ ma ma biến sắc: “Không dám, nô tỳ chỉ đau lòng cho Nhị thiếu gia mà thôi, đương nhiên nô tỳ hi vọng Nhị thiếu gia sẽ vươn đến nơi cao nhất.”Thẩm Thanh Hi khẽ cười một tiếng: “Cất kỹ mấy quả ô mai mà ta đưa đi, dù sao cũng không thể để Nhị thiếu gia ăn nhiều được, ta cũng phải trở về ngủ trưa, ngươi dẫn Nhị thiếu gia đi chơi đùa một lát đi.”Vệ ma ma đáp một tiếng, cung kính nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hi biến mất ở khúc rẽ tường hoa.Thẩm Thanh Hi đi qua chỗ rẻ, vừa ngước mắt lên