Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 624


trước sau



Vòng qua sương phòng, chân Thẩm Thanh Nhu dính đây bùn dưới máng xối nhưng ả ta cũng không có thời gian quan tâm vết bẩn mà nhanh chóng đi tới tường sân sau, nơi đó có một đống mảnh ngói chất thành đống, không biết là có từ khi nào.

Bây giờ phía trên đã mọc đầy cỏ xỉ rêu, mặc dù đống mảnh ngói này không đủ cao nhưng nếu đạp lên nó thì có thể leo lên đầu tường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thanh Nhu không thấy rõ đường, cũng không dám móc cây châm lửa ra, chỉ có thể dùng hai tay mò mẫm.

Không bao lâu sau, ả ta mò được đống mảnh ngói đó, Thẩm Thanh Nhu nhấc váy, lại dùng cả tay chân trèo lên trên lần nữa, mảnh ngói dính đầy băng sương, Thẩm Thanh Nhu sờ lên vừa lạnh vừa dơ nhưng ả ta không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này nữa, nhanh chóng giẩm lên mảnh ngói, sau đó hai tay bám vào đầu tường dùng hết sức mà leo lên.

Lên đầu tường, Thẩm Thanh Nhu không thấy rõ bên ngoài là địa hình như thế nào, mà đầu tường cách dưới đất cũng xa, nếu ở bình thường chắc chắn Thẩm Thanh Nhu không dám nhảy nhưng bây giờ Thẩm Thanh Nhu không còn sợ hãi gì nữa, ả ta cắn răng một cái, lập tức nhảy ra ngoài đầu tường.

"Phù phù" một tiếng vang lên, Thẩm Thanh Nhu rơi xuống đất.


Khi

giẫm lên cành khô thì mắt cá chân kêu rắc một cái, một cảm giác đau đớn thấu tim ùa tới, Thẩm Thanh Nhu suýt chút nữa thì kêu thảm một tiếng nhưng mà ả ta sợ làm động tới những người khác nên không dám, tiếng kêu thảm này chỉ có thể nuốt vào bụng.

Hít sâu vài hơi, Thẩm Thanh Nhu đổ mồ hôi lạnh, tự ép mình đứng lên.

Ả ta ra được, ả ta chạy ra ngoài, ả ta nhất định phải rời khỏi nơi này! Ả ta không muốn bị giam lại nữa!Vừa có ý nghĩ này, Thẩm Thanh Nhu dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà khập khễnh đi tới cửa chính của Thủy Nguyệt am.

Đêm đen yên tĩnh, thâm sơn đường hẹp, ả ta không biết đường nhỏ, cũng chưa từng đi qua đường nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ả ta chỉ có thể đi theo đường thẳng, mất hết sức lực Thẩm Thanh Nhu mới tìm tòi được đường thẳng, ả ta cảm thấy mắt cá chân đau như sắp đứt nhưng ả ta không dám dừng lại! Thẩm Thanh Nhu vừa nhảy xuống đầu tường thì cửa phòng hai bà tử mở ra.

"Chạy trốn sao?""Chạy trốn, chạy về hướng sau phòng! "Hai bà tử khẽ nói một câu, sau đó lại đóng cửa phòng lại.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện