Vòng qua sương phòng, chân Thẩm Thanh Nhu dính đây bùn dưới máng xối nhưng ả ta cũng không có thời gian quan tâm vết bẩn mà nhanh chóng đi tới tường sân sau, nơi đó có một đống mảnh ngói chất thành đống, không biết là có từ khi nào.
Bây giờ phía trên đã mọc đầy cỏ xỉ rêu, mặc dù đống mảnh ngói này không đủ cao nhưng nếu đạp lên nó thì có thể leo lên đầu tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thanh Nhu không thấy rõ đường, cũng không dám móc cây châm lửa ra, chỉ có thể dùng hai tay mò mẫm.
Không bao lâu sau, ả ta mò được đống mảnh ngói đó, Thẩm Thanh Nhu nhấc váy, lại dùng cả tay chân trèo lên trên lần nữa, mảnh ngói dính đầy băng sương, Thẩm Thanh Nhu sờ lên vừa lạnh vừa dơ nhưng ả ta không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này nữa, nhanh chóng giẩm lên mảnh ngói, sau đó hai tay bám vào đầu tường dùng hết sức mà leo lên.
Lên đầu tường, Thẩm Thanh Nhu không thấy rõ bên ngoài là địa hình như thế nào, mà đầu tường cách dưới đất cũng xa, nếu ở bình thường chắc chắn Thẩm Thanh Nhu không dám nhảy nhưng bây giờ Thẩm Thanh Nhu không còn sợ hãi gì nữa, ả ta cắn răng một cái, lập tức nhảy ra ngoài đầu tường.
"Phù phù" một tiếng vang lên, Thẩm Thanh Nhu rơi xuống đất.
Khi