Mới đó mà đã qua một tháng, Hồ thị lẳng lặng ở trong Phật đường chép kinh một tháng.Trong lúc đó, cho dù lão phu nhân đã đồng ý khẩn cầu của Thẩm Gia Hoằng để Hồ thị ra sớm một chút nhưng Hồ thị cũng không tuân theo, chỉ nói muốn tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm.
Chờ lúc Hồ thị đi ra, ít nhất thì ngoài mặt lão phu nhân vẫn sẽ cho bà ta mặt mũi của chủ mẫu.Bây giờ đã vào tháng tám, đây chính là thời điểm nóng bức nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ thị vừa ra khỏi Phật đường đã chỉnh đốn nội vụ, sau đó sắp xếp y phục mùa hạ cho cả phủ, vì vậy bà ta được khen ngợi không dứt.
Không chỉ bình ổn được cơn thịnh nộ của lão phu nhân mà còn dỗ Thẩm Hoài cực ngoan ngoãn, Thẩm Hoài vốn cũng không quan tâm đến Thẩm Thanh Hi nên lúc này nào còn nhớ được mẫu nữ Hồ thị từng hại Thẩm Thanh Hi đâu.Ngay khi cả phủ chìm đắm trong đủ loại vui vẻ, quên đi chuyện lúc trước thì một chuyện lớn lại xảy ra làm phá vỡ sự yên bình của tướng phủ.
Dòng độc đinh của đại phòng tướng phủ - Thẩm Gia Hoằng đang êm đang đẹp tự dưng bị bệnh!Trong Hà Hương Viên, lão phu nhân và Thẩm Hoài ngồi trên chủ vị, ngay cả mấy tỷ muội Thẩm Thanh Hi cũng ngồi đầy một phòng.Hồ thị khóc lóc nói: “Cũng không biết tại sao sáng này còn rất tốt mà buổi chiều đã ăn không ngon, đến ban đêm nôn mấy lần, nửa đêm nửa tỉnh nửa mê còn nói chuyện hoang đường.”Lão phu nhân thở dài nói: “Đại phu nói thế nào?”Hồ thị lau nước mắt nói: “Lúc đầu nói là đứa trẻ trong nhà ăn bậy, sau khi bắt mạch còn nói ngày hè Hoằng Ca Nhi bị hóng gió nóng nên mới cảm nắng, đã khai thuốc rồi, con thấy Hoằng Ca Nhi vô cùng đáng thương.”“Mấy ngày nay trời nóng, nếu thật sự bị cảm nắng thì cũng không có trị, chỉ khiến Hoằng Ca Nhi chịu khổ thôi.”Hồ thị tiếp tục khóc lúc nói: “Hoằng Ca Nhi là người con thương, trong ngày xuân luôn ho khan, khó lắm mới khỏe lên được thì bây giờ lại bệnh.
Không biết kỳ bệnh này mất mấy ngày mới tốt lên được nữa, đúng là khiến người ta lo lắng mà.”Qua sự xúi giục của Vệ ma ma, Thẩm Gia Hoằng nói không ít lời tốt cho Hồ thị,