Trong lòng Thẩm Thanh Nhu vừa nguyền rủa vừa đi tới Vi Lan Cư, còn chưa đi vào cửa viện đã nhìn thấy từng nha đầu của Vi Lan Cư chạy ra chạy vào, mỗi người đều bị thế lửa hun váy đen bẩn, mỗi người đều bưng chậu nước vội vã không ngừng.Đi qua tường trắng của Vi Lan Cư, mọi người vừa nhìn đã thấy buồng lò sưởi bên trái Vi Lan Cư, phòng tiếp theo và cả sương phòng đều đang bắt lửa, sắc trời sáng rực, thế lửa hừng hực nuốt mây nhả khói hun thẳng lên trời.
Nhìn gần trông như một con yêu quái giương nanh múa vuốt hại người, hơi nóng ập vào mặt, đốm lửa tung tóe.
Thẩm Thanh Nhu chỉ hi vọng Thẩm Thanh Hi sẽ hóa thành tro bụi trong thế lửa này mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang nghĩ vậy, Thẩm Thanh Nhu chợt nghe thấy tiếng khóc thét trong nội viện.Tiếng khóc vừa cất lên, Thẩm Thanh Nhu và Hồ thị liếc nhìn nhau, trong mắt đều vui mừng mà lão phu nhân cũng sốt ruột: “Mau, mau đỡ ta vào trong! Đã xảy ra chuyện gì? Hi nha đầu đâu? Hi nha đầu đâu?”Lão phu nhân vội vàng muốn vào trong viện, Thẩm Hoài chỉ có thể đỡ lão phu nhân vào.
Vừa vào cửa viện đã thấy Hứa ma ma đang chỉ huy hạ nhân dập lửa, mà dưới chân tường trắng là Thẩm Thanh Hi đang khoác một tấm chăn mỏng, cả người ướt sũng, vô cùng chật vật ngồi trên một cái ghế đẩu.Tóc mai của nàng lộn xộn, trên mặt toàn là tro bụi, giờ phút này chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Nàng như bị dọa sợ đến choáng váng, cả người ngồi dưới tường, ngay cả lão phu nhân tới mà nàng cũng không nhận ra.
Lão phu nhân lại cúi đầu xem xét, chỉ thấy váy áo của Thẩm Thanh Hi bị đốt rách rưới, đường vân hoa lan màu lam nhạt trên áo cũng bị đốt từng lỗ nhỏ.Nhìn thấy Thẩm Thanh Hi như vậy, lão phu nhân lập tức đỏ mắt, vừa đi tới vừa nói: “Hi nha đầu…”Người khóc là Tĩnh Nương, Tĩnh Nương đang lau nước mắt.
Bà ấy vừa nhấc mắt đã thấy lão phu nhân đi tới, lập tức đứng vậy kéo Thẩm Thanh Hi một cái.
Thẩm Thanh Hi liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy người tới là lão phu nhân, trong đôi