“Nhị tiểu thư!Trong lòng người biết rõ có phải phu nhân sai khiến hay khôn !”Sống chết ở trước mắt, Vệ ma ma mặc kệ tiếng nói của Thẩm Thanh Nhu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Thanh Nhu đã từng bị chống đối như thế ở nơi nào đâu, lập tức giận dữ đến đỏ mặt: “Ngươi! Ngươi cái tên nô tài xảo quyệt này! Ngươi như thế này là muốn làm ô uế thanh danh của mẫu thân ta, còn muốn vấy bẩn thanh danh của ta sao! Ta hết sức kính trọng Đại tỷ tỷ, còn tặng vải lụa đỏ của mình cho tỷ tỷ, sao lại muốn nàng bị đuổi ra khỏi phủ được! ”Thấy Thẩm Thanh Nhu và Vệ ma ma tranh cãi, rốt cuộc tinh thần đang luống cuống của Hồ thị cũng về chỗ cũ.
Nàng đỏ mắt nói: “Lão phu nhân, Tướng gia, là tại thiếp không khắc, thiếp không biết dạy dỗ người dưới, những người này một lần hai lần không biết nặng nhẹ có ý hại người, đều là tại thiếp, nhưng thiếp… Nhưng thiếp tuyệt đối không có ý muốn hại Hoằng ca nhi!”Thấy Hồ thị khóc lóc, lão phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt âm u, không nói gì, một lúc lâu sau lại nhìn về phía Thẩm Hoài: “Tướng gia, chuyện này liên quan tới tính mạng của Hoằng ca nhi, ngươi nói nên xử sao đây?”Sắc mặt Thẩm Hoài lúc này đã vô cùng khó coi, lần trước lúc Thẩm Thanh Hi bị hại đã có vài phần bất mãn với Hồ thị, sau này Hồ thị ngoan ngoãn đến Phật đường, biểu hiện sau đó cũng rất tốt, lòng hắn đã bị kéo trở lại, nhưng hắn không ngờ tới, lần này chẳng những xảy ra chuyện, mà còn là xảy ra trên người Thẩm Gia Hoằng!Rốt cuộc cũng không phải con ruột, Hồ thị lại dám nhắm đến Thẩm Gia Hoằng!Trong lòng Thẩm Hoài ngập tràn lửa giận, ánh mắt nhìn Hồ thị cũng thay đổi, bên này Vệ ma ma tiếp tục lên án: “Tướng gia, thật sự là phu nhân sai nô tỳ làm, đều là do phu nhân sai khiến, Bảo Yến xử lý cặn thuốc, Bảo Yến chính là người thân cận nhất của phu nhân, nếu phu nhân không biết những thứ này thì tại sao lại kêu Bảo Yến xử lý cặn thuốc…”Thấy sắc mặt Thẩm Hoài ngày càng đen, Vệ ma ma bỗng nhiên quỳ gối nắm lấy áo choàng của Thẩm Hoài.
“Tướng gia, nô tỳ không hề nói dối một chữ nào! ”Vệ ma ma nắm lấy áo choàng của Thẩm Hoài,