“Hỗn độn hỏa chi nguyên!”Trong đầu đột nhiên hiện lên sáu chữ này.
Nhưng trước khi Vân Vũ kịp phản ứng lại.
Một tiếng “Hưu”, ý thức của nàng lại bị hút vào một không gian xa lạ.
Sau một hồi bất tỉnh Vân Vũ thực mau liền tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt nhìn thấy chính mình đang ở trong một cung điện nguy nga nhưng bị sương mù trắng bao quanh.
Khi Vân Vũ đọc rõ ba chữ cổ xưa trên cửa cung điện trong lòng thoáng qua một tia kinh hãi.
“Hỗn Độn Điện?”(cung điện hỗn loạn )Thiên địa sơ khai, hỗn độn chi thủy.
( khởi đầu của trời đất, khởi đầu của hỗn mang)Thế gian hết thảy, xét đến cùng, đều bắt đầu từ sự hỗn loạn !.
…Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này ?làm thế nào mà nàng đến được đây ?Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vô cùng giận giữ truyền đến : “ Linh thức của người đã chết, vậy mà còn dám tự tiện xông vào Hỗn Độn Điện,thật lớn mật!”Ngay khi lời nói vừa nói ra, một cỗ lực lượng khủng bố áp bách mạnh mẽ liền ập đến Vân Vũ.
Vân Vũ còn chưa hoàn toàn hiểu được tình hình ,bị áp bách buộc phải quỳ một gối xuống đất.
Vân Vũ có chút tức giận, nàng xâm nhập khi nào? Nàng cũng không biết mình tới đây bằng cách nào.
“Ngươi là ai ? Đi ra ” Quay ngang bốn phía, vẫn không thấy một bóng người.
“Hừ,ta chính là tướng quân bảo hộ Hỗn Độn Điện , há có thể để cho bọn đạo chích như ngươi lớn mật , trước mắt là ta chưa tức giận ,ngươi từ đâu đến thì lăn trở về chỗ đó đi.
”Cỗ lực cường đại áp bách đó lại tăng thêm vài phần , phảng phất muốn đem nàng áp xuống mặt đất.
Vân Vũ nổi giận.
Muốn nàng quỳ nàng cũng phải quỳ sao, còn muốn nàng nằm sấp xuống, quả thực là khinh người quá đáng.
Hít đủ một hơi, một cái nghiến răng,nghiến lợi , nàng nhịn không được áp chê ,mới từ trên mặt đất đứng thẳng lên.
“Ngươi đừng có mà quá mức, đừng tưởng rằng ngươi là đại tướng quân thì có thể khinh người quá đáng , con thỏ nếu bức nó nóng nảy thì nó cũng sẽ cắn người.
”“Hừ, chỉ bằng một chút ít linh thức còn sốt lại của ngươi , cũng dám đem khẩu khí đó cùng bổn tướng kêu gào! Quả thực là không biết sống chết.
”Giọng nói Uy nghiêm rơi xuống , một cây roi đột nhiên xuất hiện trong hư không, với toàn lực đánh thẳng vào Vân Vũ.
Vân Vũ ánh mắt lạnh lùng, liền lắc mình tránh thoát đi.
Lại ngạc nhiên phát hiện đươc, toàn thân mình không thể cử động được.
“Lách cách!”Cây roi dài hung hăng đánh vào chân Vân Vũ một cách dữ dội, lực đánh vào mạnh khiến nàng hai đầu gối quỳ rạp xuống đất.
Đáng chết!Nàng Vân Vũ chưa bao giờ từng bị ức hiếp quá đáng như vậy.
Nàng kêu lên một tiếng, nghiến răng, nắm chặt tay, rồi lại đứng thẳng dậy.
“Không nghĩ tới ngươi ngạo cốt (kiêu ngạo)còn rất cứng , được rồi để ta xem xương của ngươi cứng hay là doi của ta cứng.
" Ngay khi giọng nói uy nghiêm vang lên.
” ba đạo roi dài từ trên không trung mang theo ngang ngược cùng lực cường hãn đánh thẳng Vân Vũ.
“Bạch bạch bạch!” ba tiếng rơi rơi xuống.
Vân Vũ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Có phục hay không? Phục thì liền quỳ xuống, dập đầu , xin ta tha mạng thì bổn tướng tạm chấp nhận tha cho ngươi một mạng.
” giọng nói uy nghiêm từ không trung, truyền đến.
Vân Vũ lấy tay che ngực, phun ra một ngụm máu , khiến toàn thân nàng đau đớn kịch liệt.
Nghe vậy, nàng lại ngẩng đầu lên không giận,mà cười lạnh một tiếng.
“Ngươi cái bọn đạo chích cười cái gì?” Giọng nơi uy nghiêm có chút phẫn nộ.
“Cười ngươi là cẩu nương, vậy mà còn muốn cho người khác quỳ lạy ngươi ,sao ngươi không đi lập cho một mình cái bia, để cho bọn tiểu nhân kia sáng, trưa, tối tới tế bái ngươi a,