Ở Thần Châu đại lục, ít nhất muốn xuất hiện một dược sư thì cần 10 000 dược sĩ , còn phải có cơ duyên trời ban , mới có một cơ hội trở thành luyện dược sư.
Mà luyện dược sư cũng phân phẩm cấp, muốn luyện ra nhị phẩm đan dược, vậy ít nhất cũng là nhị phẩm luyện dược sư.
Không nói Chu vương triều, dù lấy toàn bộ Thần Châu đại lục , nhị phẩm luyện dược sư trở nên, chỉ sợ không vượt qua ngàn người.
Ngẫm lại, một đại quốc gia , ít nhất thì cũng đều có mấy ngàn vạn dân chúng, hai quốc gia lớn còn lại ,còn chưa kể đến các tiểu quốc láng giềng nhỏ.
Không vượt quá nghìn người ,là kiểu xác xuất gì?Sự quý giá của viên đan dược nhị phẩm cấp hai này là hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng Vân Vũ lại cau mày khi nghe như vậy , nàng ăn vụng nhị phẩm phong hệ nguyên đan của nàng ta ?Nàng đánh rắm!Vân Vũ trước kia ốm yếu như bước ra khỏi cửa đã thở hổn hển, toàn thân vô lực, như thế nào có khả năng chạy ra tới sân viện của mình ? Huống chi, là ăn vụng viên đan dược kia ?Đây không phải là vu khống tội cho nàng nàng ấy hay sao ?Vân Thanh Nhi lại chỉ khăng khăng rằng viên nhị phẩm đan dược chính là do Vân Vũ ăn vụng.
Cũng không cho Vân Vũ có bất luận cơ hội nào phản bác lại.
Đáy lòng càng thêm lửa giận khó chịu , không chút nào che giấu thực lực của chính mình, áng sáng màu vàng tăng lên , roi vọt tới , muốn tính mạng của Vân Vũ.
“Bạch bạch……”Roi như linh xà, cực nhanh, cực nhanh, cực tàn nhẫn trực tiếp muốn cuốn lấy Vân Vũ.
Vân Vũ sắc mặt lạnh lùng nhưng chân lại không chậm lại mẫn cảm nhảy lên né tránh……Trong khoảng thời gian ngắn, chẳng những không thể đến gần được Vân Thanh Nhi , ngược lại trên người nàng lại tăng thêm một vài vết máu.
Đáng chết.
Tình huống trước mắt lại một lần nữa khiếnVân Vũ cảm thấy,mình quá yếu và quá yếu!.
.
,Uổng cho một thân sát thủ , cả khi nàng có thể xuất thần nhập hóa,nhưng nàng không thể đối mặt với vũ lực của thế giới khác nhau một trời một vực này.
Kỳ thật, vân Thanh Nhi lại cũng có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới phế vật bệnh tật trước kia lại có thể tránh thoát được toàn bộ đòn công kích của nàng ta.
Khi nghĩ tới nàng ta có thân thủ, tốc độ nhanh nhẹn như vậy là do nàng ta đã ăn cắp viên nhị phẩm phong hệ nguyên đan của mình , sự kinh ngạc tức khắc bị sát ý cùng phẫn nộ và hung ác thay thế.
“Ngươi đồ tiện nhân còn dám trốn, xem ta không đánh chết ngươi……”Roi mang theo sự thù hận sâu sắc mà đến ,mang theo một sức mạnh hung ác nếu không đánh chết sẽ người thì sẽ không dừng tay.
Mặt đất xuất hiện những vết hằn sâu, Vân Vũ biết cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ có hại đối với chính mình.
Lập tức, nàng xoay người không chút suy nghĩ , chạy về hướng của Vân Phủ.
Vân Thanh Nhi tức giận đến hai mắt đều đỏ bừng , làm sao có thể để nàng ta chạy thoát,vung rơi đuổi theo! ! Đại tướng quân Vân Lãnh Nghị hàng năm đóng giữ ở biên giới, Vân phủ mọi chuyện lớn chuyện nhỏ, đều do vân lão thái gia cầm quyền.
Bất quá, vân lão thái gia lại không thích quản lý việc trong phủ tọa , đem sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ giao cho đại phu nhân chính thất của Vân Lãnh Nghị chưởng quản,còn lão thái gia liền đi bế quan tu luyện , hàng năm không thấy bóng dáng.
Trong phòng khách của Vân Phủ.
Đại phu nhân Liễu Thanh Nguyệt đang cùng với quản gia Ngô Cương thương lượng , bỗng nhiên, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Hai người sắc mặt biến đổi, Ngô