Trần Hùng hiện bật cười theo chung quanh thanh niên, quay sang nàng lắc đầu Xà tiền bối thật vui tính. Lâm Tĩnh bất động hàng chân mày gật đầu, tâm cảnh vững vàng đối lập chính tiểu ca.
- Tổ Huấn thành hình từ các đời tiên tổ căn dặn, theo tiểu tử đồng dạng tiểu hình luật lệ nhân.
Lâm Tĩnh cảm nhận trung tâm hóa ánh mắt, thấp người tư thế thần khẩn lời giải đáp.
-Tự vã miệng vô tri so sánh,...Tam nhịp thở khai mở vô định tâm trí, hắc bạch đúng sai đáng thương Nhân pháp. Tiểu tồn tại dưới lệ huyết xuôi dòng thời gian, ngũ sắc quang mang tương thân tương ái nảy nở hóa bồng lai tiên cảnh Thú Nhân quốc. Lang tiểu tử, nói lên lí do phá thí luyện thiết luật.
-Ta nhìn thấy Cẩm Vệ quyết tâm, đồng nguyên nhiệt huyết huynh đệ Minh Hòa Đoạn. Nhân chính chúng ta tứ chi máu thịt, cớ sao hà khắc nhân tài lựa chọn.
Vũ đài vô hình hiện hỏa tâm chúng thanh niên, từng tên minh ngộ mang tai nụ cười nhìn bên cạnh nhân. Trần Hùng nhận ra bên cạnh nhân huynh đệ truyền cảm xúc, quay sang hí ca, nụ cười thế nào vạn lần sảng khoái. Một tiếng gầm phá không thu hút, Sư Tùng mái đầu dựng khí thế quát.
-Xà gia chủ, cảm tạ cho ta biết bản ngã, ta chính là Thú Nhân quốc thành viên.
Sư Hống truyền thừa vương giả khí gia cố huyết mạch kỹ, áp đặt không gian phá tan hoang phương xa học viện kiến trúc. Khác chúng nhân ngơ ngác, Xà Thanh hài lòng thu chân thật tiểu tử lời.
-Sư tiểu tử trở về báo ngươi phụ thân, ta đáp ứng hắn quy phục điều kiện. Đừng quên lãnh 100 trượng phần thưởng...
Sư Tùng trở thành chúng nhân chú mục, thiên kiêu tâm cảnh minh ngộ gầm lên một tiếng. Yên lặng nhận nam tử hán rèn luyện bước đến hậu phương bạo lực. Trên dụng hình Tĩnh ca bất tỉnh không khiến Sư Tùng lung lay, hừ lạnh một tiếng dứt khoát vị trí đón chờ. Phía trước nhân tiến đến, Sư Tùng tò mò nhân dáng dấp mở mắt, lực lưỡng hán tử kéo lê mặt đất thiết bản. Tựa minh ngộ Tĩnh ca nỗi đau, Sư Tùng tự huyễn bất tỉnh trạnh thái.
....
- Ta đến Bình Minh thành giải quyết Nhân vực thế lực, không ngờ ác mầm cắn nuốt lương tâm. Bên dưới tại sai lầm thân nhân chuyển lời ta, hỏa diễm còn hãy thắp tiếp nguồn ánh sáng.
Chúng nhân bên trong Thố Tiểu Phương nhận ra Xà gia chủ thối ý, đẩy lên thân nhút nhát tỷ muội, hô một tiếng thu hút chúng nhân chú ý. Bối rối nữ hài kích tâm bảo vệ tiểu ca reo vang, Trúc Ly hít một hơi bình tâm, thổ lộ Trúc gia trăm năm khúc mắt.
-Xà tiền bối, tiểu nữ là Trúc gia nhân, thuần nhân chủng tộc.
-Trúc gia bên trong tiên tổ sử kí, gắn liền chí cốt nguyên lão Nhân loại tiền kì phương bắc di cư. Xinh xắn nha đầu mau nói, Trúc gia phương nào sinh sống ?
×
— QUẢNG CÁO —
Trần Hùng ngơ ngác thật tâm lo âu đại suất ca, vạn trượng hào quang khác biệt, trêu chọc Hầu Chiến tiền bối mục đích, Trúc Ly lâm bồi hồi bất thành lời. Tĩnh lặng thổi đến khán đài, Trần Hùng quay sang Miêu Lan thôi xong ánh mắt. Lẩm bẩm hướng Xà gia chủ niệm chú pháp, đại suất thương tình tiểu suất con đường sống. Tựa tâm linh tương thông thiên mệnh, Trúc Ly bừng tỉnh vào vấn đề.
-Trúc gia bao năm ẩn dật thâm sâu, dằn vặt dã tâm giống loài đẩy Thú Nhân đến bờ tuyệt diệt. Trúc gia chúng ta nguyện cầu tha thứ........
Thiên cổ kì truyện giam Trúc gia thâm tâm, hằng đêm ưu thương nguyên lão chợt tan giấc, hài tử hiểu chuyện đoạn tuyệt tâm vô tư. Dâng trào xúc cảm ẩn sâu bên trong, Trúc Ly lệ nóng giải bày ôm lấy Thố Tiểu Phương.
-Trả lời ta, Nhân vực xâm phamn Thú Nhân lãnh thổ thời điểm, Trúc gia nàng thế nào lựa chọn.
Xà gia chủ thở dài ưu thương, khúc mắt hình thành từ nhân tâm tư, thời gian trả lời chân thật đáp án. Xà Thanh hướng đến nội viện, theo sau lạnh giá Xà nhân dị thường phấn khích tháo bỏ học viện kiến trúc. Thí luyện bất thành không làm chúng thanh niên thất vọng, đại thu hoạch chính bãn ngã Thú Nhân tồn tại. Đồng tâm nhất phương hướng, mãn nguyện nụ sánh bước hồi gia hương.
-Nàng cười thật đẹp, dũng cảm cởi bỏ gia tộc khúc mắt.
Trần Hùng nghe nàng ca thán gật đầu đồng ý, một cái đơn độc nữ nhâ trên vai trách nghiệm, ly khai ẩn dật gia hương tìm lời giải đáp. Xứng đáng vạn nhân ngưỡng mộ, Trông thấy Miêu Lan mắt liên hồi đảo quanh, hắn lắc đầu véo má thịt.
-Đừng tưởng ta đoán không ra nàng suy nghĩ, duy nàng chiếm lĩnh là đủ, hiểu chứ ?
-Ân, ân...thì ra là vậy.....
Đón nhận cái tuyệt