Thủ đô chớm đông rồi, từng cơn rét ùa về. Mùa đông năm nay quả là giá buốt.
Tiếng chuông tan học vừa reo là lúc âm thanh náo nhiệt bủa vây khắp mọi ngóc ngách trong ngôi trường cấp 3 tư thục. Chi kéo ghế lại ngay ngắn rồi xốc balo chuẩn bị ra về. Cô vừa ngước mắt lên đã thấy thầy chủ nhiệm đang xếp lại tập ghi, vẫy tay.
-Chi ở lại thầy dặn thêm một chút.
Cô tháo chiếc tai nghe vừa đeo lên, đi về phía bàn giáo viên.
-Ngày mai đến phiên khối 12 dự chuyên bài của thầy, em đem những tài liệu này đi photo ra mỗi bạn một bản nhé.
Chi là lớp phó kỉ luật, nếu chẳng phải hôm nay cả ban cán sự lớp thi nhau nghỉ ốm, chắc cô đã được về sớm rồi.
-Ngày mai thầy muốn những bạn cán sự lớp phải chuẩn bị bài thật kĩ để còn hướng dẫn các bạn trong lúc học nhóm, em nhớ dặn các bạn nhé.
-Em biết rồi ạ.
Cô cầm cuốn đề cương mỏng, toan đi thì thầy chủ nhiệm đã gọi lại.
-À, sẵn em giúp thầy chép thêm đoạn phim này vào ổ đĩa chung trên hệ thống mạng của trường nhé. Ngày mai thầy sẽ dùng nó để tóm tắt đoạn lịch sử này.
Chi gật gù nghe lời, cô cầm chiếc USB nhỏ, nhìn thầy cảm ơn nhẹ nhàng rồi lại quay về cặm cụi với giáo án.
Ngôi trường tư thục rộng lớn về chiều tà luôn là đề tài cho những câu chuyện ma cỏn con mà các học sinh truyền tai nhau. Đợi chiếc máy photo copy xong đống tài liệu thì trời đã nhá nhem tối. Chi bất lực ôm chiếc bụng đói, xoay xoay chiếc USB trong tay rồi nhìn ra ngoài vạt trời đỏ au, ở nhà cũng chẳng có ai đợi cô về. Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, đôi mắt cô thơ thẩn, kéo theo sự im lìm bất tận của dãy phòng.
Từ nhỏ Chi đã sống một mình. Bố mẹ cô ly hôn khi cô mười tuổi, tính ra cũng đã gần tám năm. Cô sống trong toà biệt thự lớn cùng với những người quản gia đã nuôi nấng cô từ thưở bé. Dường như suốt những năm qua cô gặp được bố mẹ chẳng quá mười đầu ngón tay, vì họ cũng đã bộn bề với gia đình mới.
Một cô bé năm cuối cấp, trước mặt là cả một sự lựa chọn lớn đối với định hướng cuộc đời. Nhưng bên cô lúc này chỉ có thầy chủ nhiệm chỉ dẫn từng bước mà thôi.
Cô cắm chiếc USB vào máy, mở đoạn phim duy nhất trong ổ đĩa lên. Dường như bài học ngày mai thầy giảng có liên quan đến việc Lý Thái Tổ dời đô về Đại La năm 1010. Bài này đã cũ rồi, chẳng biết thầy sẽ dạy làm sao cho thú vị nữa.
Lướt qua những thước phim mơ hồ, cô đã biết được Lý Công Uẩn. Bộ phim đã cũ nhưng có gì trong nó cô chưa từng được biết, về những con người thời ấy. Dường như có gì đó khiến cô lưu tâm ở từng thước phim, từng con người.
Đâu mới là điều khiến cô tò mò đến nhường ấy?
Sáng hôm sau, tiết giảng đặc biệt của thầy vô cùng đông đúc, học sinh cả khối mười hai tề tụ ở hội trường, ngồi kín cả những dãy bàn xếp lớp như ruộng bậc thang. Cô được thầy cho một vị trí gần bục giảng.
Cô bạn bên cạnh khều cô rồi nói khẽ.
-Nghe nói sau tiết này, thầy sẽ dắt cả khối chúng ta đến hoàng thành Thăng Long.
Cô hơi ngạc nhiên. Thật ra từ lâu cô đã không quá thích nơi ấy, ngoài chỗ để các sinh viên chụp hình kỉ yếu ra thì khách du lịch đông đúc cũng khiến cô ngộp ngạt với một di tích lịch sử của nước nhà. Dù sao hoàng thành cũng chỉ còn là một mảnh tàn tích...
-Lạnh lắm, chắc mình không đi đâu.
Giữa mùa đông rồi, năm nay Hà Nội rét lắm, sáng nay cô lại mặc ít vì nghĩ tiết học sẽ kéo dài đến trưa là được về nhà.
-Cậu đi đi, bọn mình đi chụp vài tấm hình kiểu cổ trang í.
Thấy cô bạn hứng thú như vậy, cô cũng mừng thay cho thầy.
Đoạn phim kết thúc cũng là lúc thầy hô hào tiết mục tham quan Hoàng thành. Cô bị cô bạn kéo đi cùng dòng người nô nức và hừng hực khí thế khi xem xong hình ảnh Lý Thái Tổ muôn phần uy mãnh, dựng nên thành Thăng Long, mở ra một ngàn năm đất Hà Nội đến ngày nay.
Khi xe bus của trường tiến vào bãi đỗ, ánh mắt Chi vô tình lướt qua tường thành Đoan Môn, bỗng dưng cô nhăn mặt nhìn một người đang đứng sừng sững trên thành cao. Giữa trưa người thưa thớt, lại có một bóng người hiên ngang đứng trên thành, áo quần có phần kì lạ.
Chi dụi mắt rồi lại nhìn lên, thân ảnh ấy đã biến mất tự lúc nào.
Cả đoàn người tiến vào lối đi dài. Thầy miệt mài thuyết minh, Chi lững thững đi theo. Đằng sau đã có nhiều học sinh mải mê chụp hình đã tuột lại. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà nhắc nhở, cứ nhìn mãi lên phía Đoan Môn, nó trống không.
-Cậu sao thế?
Cô bạn quàng tay Chi, đi theo thầy vòng lên tường thành, men theo bậc thang đá.
-Lúc nãy, cậu có thấy ai đứng trên thành đó không?
-Ai? Người quen của mình à?
Thấy cô bạn ngó nghiêng, Chi cũng hơi lắc đầu. Có khi cô bị nhiễm phim quá rồi, lại tưởng tượng ra cả một nam nhân đứng trên tường thành.
Tường thành lên cao lộng gió, cái rét tràn qua từng ô vòm sơn vàng. Chi rời cô bạn mải chụp hình, đi vào trong những ô vòm ấy. Bỗng nhiên xung quanh tràn đầy tiếng gió, cô nghe tiếng bước chân mình âm vang khắp các ô vòm, lại như vọng về từ thiên thu.
Bước đến chính giữa, cũng là ô vòm lớn và cao nhất, Chi sững sờ nhìn thấy một nam nhân, người đó mặc giáp bạc sáng ngời, quay lưng về phía sân rồng, như là nhìn xuống vạn vật bách tính. Tay người đó vác lên gươm vàng đeo bên người, muôn phần uy phong. Dáng người cao lớn, đôi vai rộng có thể gánh cả bầu trời.
Chi nhăn mặt, tại sao cô lại nhìn thấy hình ảnh này rõ như là đang đối mặt với người đó vậy?
Nam nhân đó nghe động, dường như từ từ xoay đầu. Chi hoảng hốt bỏ chạy, cô vừa rời khỏi ô vòm đó đã đâm sầm vào thầy.
-Em sao thế?
Chi xoa đầu, cô trừng mắt rồi ngoái lại nhìn. Ngoài đó chỉ có những học sinh thi nhau chụp ảnh, làm gì có ai?
-Em không cẩn thận vấp thôi ạ.
Thấy Chi cứ nhìn về hướng đó, thầy chỉ tay.
-Nơi đó thường là nơi vua đứng, nhìn bách tính hô vang vạn tuế.
Vua sao?
-Cũng có thể là một đại tướng quân lúc giữ thành, đứng đối mặt với địch.
Chi gật gù. Hình ảnh ban nãy thật sự khiến cô hơi sợ, cứ thấp thỏm nhìn về phía đó không thôi.
Còn chưa kịp quên hình ảnh ban nãy, Chi đã thấy chiếc điện thoại rung lên, hiện tên Bố cô đang gọi đến.
Bệnh viện trung ương quân đội bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ đi lọt thỏm