Thanh y nam tử chắp tay sau lưng, ra vẻ thần bí mà giải thích: "Hôm qua ta ngẫu nhiên tính một quẻ, quẻ tượng nói hôm nay ta sẽ được gặp tiên nhân, tiên nhân chính là có duyên với ta."
"Cho nên"
"Tiên nhân ở gần nước, cho nên ta mới chạy lại chỗ có nước."
Kỳ Văn:...
Cái lý do này thật vớ vẩn, khóe miệng Kỳ Văn không khỏi giật giật.
Vốn tưởng rằng mình ngày thường ở ngoài cung làm chuyện ầm ĩ cũng bình thường, không ngờ vào cung lại có thể gặp người cùng chung chí hướng.
So với y còn bệnh nặng hơn.
Sau một phen giải thích, thanh y nam tử càng nghĩ càng cảm động: "Tiên nhân, ta với người ở cùng nhau hợp ý như thế, nên ôm nhau thâm tình một cái để mừng cho duyên phận của chúng ta!"
Kỳ Văn bị dọa, lùi ra phía sau hai bước: "Ngươi đừng tới đây!"
Thanh y nam tử vẫn rất nhiệt tình, khăng khăng muốn ôm Kỳ Văn để cảm tạ ơn cứu mạng.
Hai người giằng co xô đẩy, đúng lúc Yến Dĩ Tuần nhận sách trở lại, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Kỳ Văn và đệ đệ nhà mình đang ôm nhau.
Không rõ vì sao hắn cảm thấy rất tức giận, Yến Dĩ Tuần nhanh chóng bước đến tách hai người ra.
"Yến Chiêu, các ngươi đang làm gì?"
Đúng thật là Yến Chiêu?
Kỳ Văn ngước mắt lên, một lần nữa đánh giá vị nam tử mặc y phục màu xanh này.
Ngũ hoàng tử Yến Chiêu, vị hoàng tử đầu tiên được hoàng đế phong vương, hiện tại đang sống ở phủ đệ ngoài cung.
Mọi người đồn đãi Ngũ hoàng tử cái gì cũng giỏi, được Hoàng thượng yêu thương hết mực.
Chỉ là người này có nhiều sở thích, cả ngày đều làm những việc không đâu, càng không quan tâm đến việc trị xã tắc.
Yến Chiêu nhìn thấy Yến Dĩ Tuần đi tới liền lui về phía sau một bước, miệng mang ý cười, khom lưng chắp tay thi lễ: "Hoàng huynh, đã lâu không gặp."
Yến Dĩ Tuần hơi nhăn mày lại.
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa hai người Kỳ Văn và Yến Chiêu, nhìn thấy trên đỉnh đầu Yến Chiêu có hoa sen liền dừng lại một giây.
"Sao trên đầu đệ...lại cắm sen?"
Yến Chiêu lúc này mới sờ sờ đầu gỡ hoa sen xuống, cười tủm tỉm đưa cho Kỳ Văn: "Đúng là quà từ thiên nhiên, nếu đã khéo như vậy, ta đây liền mượn hoa hiến phật."
"Dung mạo đẹp thì phải có nhành hoa tương xứng."
Kỳ Văn cảm thấy vị Ngũ hoàng tử này rất thú vị, y hào phóng nhận lấy hoa sen nói: "Ngũ hoàng tử quá khen."
Hai người hoàn toàn làm lơ sự hiện diện của Yến Dĩ Tuần, chỉ thiếu điều muốn bày mưu kế dươi mí mắt hắn.
Yến Dĩ Tuần hít sâu một hơi: "Yến Chiêu, đệ hẳn đã biết người đứng trước mặt đệ là ai."
"Ta đương nhiên là biết."
"Biết"
Biết mà còn có hành động như vậy, Yến Dĩ Tuần cảm thấy như Yến Chiêu đang khiêu khích mình.
Yến Chiêu cười ha ha muốn trình bày, ánh mắt một khắc cũng không rời Kỳ Văn: "Hôm nay đệ không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, là vị công tử này xuất hiện kịp thời rồi cứu đệ.
Y nhất định là thần tiên hạ phàm, là tiên nhân thiên giới phái tới cứu vớt ta."
Trượt chân...
Kỳ Văn nhớ lại bộ dạng dũng cảm nhảy xuống của Yến Chiêu lúc nãy, thật đúng là "không cẩn thận".
Yến Chiêu tiện đà nói: "Nếu y là nữ tử, đệ nhất định sẽ cưới y làm vợ."
"Vậy không cần nghĩ nữa." – Yến Dĩ Tuần lập tứ ngắt lời.
"Đúng vậy." – Kỳ Văn cũng không nhịn được: "Thần thích nữ tử, xin Ngũ điện hạ đừng làm thần khó xử."
Yến Dĩ Tuần nhàn nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt nhộn nhạo của Yến Chiêu và vẻ mặt nóng lòng muốn biện giải của Kỳ Văn, hắn chậm rãi mở miệng: "Y là tiểu thế tử của Kỳ hầu phủ, Kỳ Văn."
Yến Chiêu kinh hãi: "Cái gì!"
Chuyện hoàng huynh nhà mình cưới nam thê truyền khắp Cảnh Thành, sao Yến Chiêu có thể không biết.
Tuy rằng bản thân chưa từng gặp Kỳ Văn, nhưng cũng nghe thấy cái tên này nhiều lần.
Nghe xong Yến Chiêu khóc sướt mướt nói: "Trời ạ, là tảo hôn a!"
Tiểu mỹ nhân đã có hôn phối, Yến Chiêu liền cảm thấy mình thật đau khổ, lại nghe thấy Yến Dĩ Tuần nói thêm: "Còn nữa, ta nhớ đệ bơi rất giỏi."
Yến Dĩ Tuần gằn từng chữ một: "Vì sao lại trượt, chân, xuống, nước?"
"Cái gì?" – Kỳ Văn sửng sốt: "Vậy ra ngươi biết bơi!"
Yến Chiêu sờ sờ gáy: "A, không hiểu tại sao hôm nay rơi xuống nước đột nhiên không biết bơi nữa."
"Ngươi..."
Nghe đến đây