Kỳ Văn mỉm cười.
Quần áo và giày ướt sũng khiến chúng nặng hơn trước gấp đôi, giống như rót chì khiến y di chuyển bất tiện.
Kỳ Văn mím môi dưới, đi về phía trước.
Yến Thanh Việt cố ý đi bên cạnh Kỳ Văn, hai tay để sau lưng, hắn dựa sát vào phía sau, giọng điệu thân mật: "Kỳ tiểu thể tử dáng vẻ ưa nhìn như vậy, lại là hài tử trực hệ duy nhất của Kỳ hầu phủ, con đường làm quan sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió."
Giọng điệu hắn đột nhiên thân mật khiến Kỳ Văn có chút khó chịu, y đoán không ra rốt cuộc Yến Thanh Việt muốn làm gì, chỉ bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Kỳ Văn vẫn duy trì vẻ ngoài hời hợt, khóe mắt cong lên: "Điện hạ quá coi trọng thần rồi."
"Đáng tiếc." – Yến Thanh Việt thở dài: "Gả cho Nhị đệ đúng là ủy khuất ngươi."
Yến Thanh Việt dường như rất muốn thân cận với Kỳ Văn, vừa nói vừa tiến đến gần y: "Triều đình mới là nơi để ngươi dụng võ, cung điện nhỏ kia không tránh khỏi kìm kẹp ngươi."
Thì ra là muốn châm ngòi ly gián, Kỳ Văn coi như đã hiểu.
Nhìn như đang quan tâm, nhưng thực chất mỗi câu nói đều là một nhát dao mềm.
Đáng tiếc, chọn sai người rồi.
Kỳ Văn cười nhạt: "Trợ giúp Nhị điện hạ cũng rất có lợi."
Yến Thanh Việt nghe xong ngược lại là cười phá lên: "Thú vị, thú vị, thế tử so với lời đồn còn thú vị hơn nhiều."
Cười cười cười, cười cái rắm.
Kỳ Văn đột nhiên nhớ tới gương mặt ngày nào cũng chết chóc của Yến Dĩ Tuần, tại sao ngoại trừ Yến Dĩ Tuần, những hoàng tử khác lại thích cười đến vậy.
Sau khi hành lễ, Kỳ Văn lặp theo lời của Yến Thanh Việt: "Điện hạ cũng rất thú vị."
"Ha ha ha, đi thôi."
Nói xong Yến Thanh Việt ngừng quấy rối Kỳ Văn và bước nhanh về phía trước.
Kỳ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lặng lẽ đi theo sau Yến Thanh Việt.
Một đường ngồi kiệu, cả đoàn người ra khỏi cung mà không bị cản trở, trên đường trò chuyện câu được câu không mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Kỳ Văn đưa tay vén rèm xe, đối diện điểm dừng của xe ngựa là một tấm bảng hiệu có viết ba chữ "Bạch Nhạc Phường" thật lớn.
Bạch Nhạc Phường, nơi ăn chơi có tiếng nhất Cảnh Thành.
Kỳ Văn không biết lý do vì sao Yến Thanh Việt lại dẫn y đến nơi này.
Không đợi Kỳ Văn suy nghĩ nhiều, Yến Thanh Việt xòe quạt ra và giục Kỳ Văn xuống xe: "Thế tử, mời vào."
Tề Văn đành phải gật gật đầu phối hợp xuống xe.
Yến Thanh Việt xuống xe ngựa rồi đứng tại chỗ: "Tiểu thế tử từng đến Bạch Nhạc Phường bao giờ chưa?"
Kỳ Văn lắc đầu: