Động tác không mạnh nhưng mang theo cảm giác cưỡng bách.
Trước mặt nhiều người như vậy, Kỳ Văn không thể làm mất mặt Yến Thanh Việt, nên đành phải bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha ha." Yến Thanh Việt thấy vậy cười lớn, ngay sau đó cũng hào sảng mà uống một chén: "Ta rất thích giao thiệp với những người dứt khoát như tiểu thế tử đây."
"Uống!"
...
Rượu mạnh xuống miệng, uống qua ba vòng.
Một thân quần áo ướt đẫm dán vào cơ thể, sau khi uống rượu thì mang đến một chút cảm giác ấm áp, lâng lâng lên đầu.
Trong cơn xuất thần, Kỳ Văn cảm giác mình bị Yến Thanh Việt kéo vào lồng ngực, tay hắn không an phận mà đặt ở eo.
Kỳ Văn đang muốn giãy giụa, ngay lúc này đột nhiên có tiếng cửa mở toang.
Người vừa tới trực tiếp kéo Kỳ Văn ra khỏi tay của Yến Thanh Việt.
...Là ai?
Kỳ Văn nheo mắt lại muốn nhìn rõ người nọ, nhưng y say đến mức choáng váng, không tài nào phân biệt được ai là ai.
Có điều, y nhận ra mùi hương quen thuộc của gỗ trên cơ thể người nọ.
Là Yến Dĩ Tuần tới...
Kỳ Văn lập tức tỉnh táo lại một chút.
Vốn định mở miệng nói áo ngoài chưa khô, sẽ làm bẩn xiêm y của điện hạ, nhưng lời đến bên miệng lại lười nói ra.
Kỳ Văn chỉ đơn giản là thay đổi tư thế để chính mình dựa thoải mái hơn một chút.
Yến Dĩ Tuần từ trên cao nhìn xuống, hắn liếc xéo Yến Thanh Việt đang ngồi ở chủ vị, trầm giọng nói: "Yến Thanh Việt, ngươi ngầm mang Nhị hoàng tử phi đi chỉ sợ không thỏa đáng."
Nói xong liền bế ngang Kỳ Văn để y dựa vào ngực hắn.
Y có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của hắn, hô hấp dồn dập, có lẽ là vội vã chạy tới đây.
"Nhị đệ xưng thẳng tên húy của bổn vương, chỉ sợ cũng không thích hợp đi." – Yến Thanh Việt đứng dậy, không có chút nhượng bộ nào.
Hắn tiếp tục nói: "Đem Kỳ tiểu thể tử trói ở bên người, dùng tiền đồ xán lạn của y để đổi lấy thân phận Nhị hoàng tử phi, nhị đệ cũng thật quá ích kỷ."
Yến Dĩ Tuần không đáp.
Như sóng ngầm mãnh liệt bị che giấu dưới lớp sông băng, Yến Dĩ Tuần và Yến Thanh Việt chăm chăm nhìn đối phương thật lâu, không hề lên tiếng.
Sau đó, Yến Dĩ Tuần nhìn lướt qua những người xung quanh, ánh mắt hắn đầu tiên nhìn đám tùy tùng của Yến Thanh Việt, sau đó dừng tầm mắt ở những cô nương quần áo không chỉnh tề trong một khắc.
Cuối cùng Yến Dĩ Tuần thu hồi tầm mắt, hai tay ôm chặt lấy Kỳ Văn, cuối đầu thỏa hiệp: "Hoàng huynh dạy phải."
Kỳ Văn mơ màng nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Yến Dĩ Tuần: "Có điều, đây là chuyện giữa ta và tiểu thế tử, không liên quan đến hoàng huynh."
Bầu không khí lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng, Yến Dĩ Tuần xoay người đưa lưng về phía Yến Thanh Việt: "Xin hoàng huynh về sau chớ nên đụng đến người bên cạnh ta."
Nói xong, Yến Dĩ Tuần không cho Yến Thanh Việt chút mặt mũi nào, hắn lạnh mặt ôm Kỳ Văn đi ra khỏi sương phòng.
Kỳ Văn mơ hồ cảm nhận bản thân bị bế lên xe ngựa.
Những người còn lại trong sương phòng hai mặt nhìn nhau.
Thái độ của Yến Dĩ Tuần không tính là tốt, vì vậy thị vệ tức giận nói với Yến Thanh Việt: "Điện hạ, có cần đuổi theo không?"
Yến Thanh Việt khẽ nhắm hai mắt: "Để hắn đi đi."
Thị vệ lúc này mới trở lại chỗ ngồi, khó hiểu nói: "Điện hạ, ta thật sự không hiểu, Nhị hoàng tử không được sủng ái, vì sao người lại phải kiêng kị hắn.
So với Nhị hoàng tử, không phải nên kiêng kị Ngũ hoàng tử được sủng ái hơn sao?"
"Không được sủng?"
Yến Thanh Việt nhìn theo hướng hai người rời đi, nheo mắt nguy hiểm: "Hắn thật sự không được sủng sao, hắn mới nên là người mà phụ hoàng lập làm trữ quân tương lai."
"Vậy Hoàng Thượng đối với hắn..."
"Tiểu hài tử tính tình nóng nảy, ương bướng mà thôi.
Chỉ cần là cốt nhục thân sinh, ai mà không có tấm lòng cha mẹ."
Yến Thanh Việt cầm lấy chén sứ tinh tế trên bàn ngọc mà vuốt ve, tấm tắc khen ngợi nói: "Chén sứ ngọc này có màu trong suốt, đường vân mịn, chạm khắc tinh xảo, không ngờ Bạch Lạc Phường lại có món mỹ vật như vậy."
Cô nương bên cạnh cho rằng Yến Thanh Việt thích cái chén này, liền muốn đi lấy một bộ mới tặng cho Yến Thanh Việt, nhưng lại nghe thấy lời nói của hắn thay đổi.
"Đáng tiếc, chỉ là một chén trà."
"Chung quy vẫn là một chén trà nơi phong nguyệt."
Yến Thanh Việt hơi buông lỏng tay, chén sứ ngọc rơi xuống đất, vang theo một tiếng vỡ giòn tan, nát thành năm bảy mảnh.
"Dù đẹp cũng chỉ là vật trang trí."
"Mỏng manh đến nỗi chỉ cần chạm