Hôn lễ của hoàng tử đúng là dịp long trọng, phải gấp rút chuẩn bị hơn ba tháng.
Đến khi đã hoàn thành những lễ tiết vụn vặt, chọn xong ngày lành tháng tốt, phủ lên khăn voan ngồi trên xe hỷ, trong đầu Kỳ Văn vẫn còn ngây ngốc.
Ngoài xe, tiếng vó ngựa lộc cộc chạm đất, thiếu niên lanh lợi thường ngày ngay lúc này không khỏi có chút buồn bã.
Bên cạnh Kỳ Văn chính là thị vệ Lục Diên đã theo y từ nhỏ đến lớn.
Trong xe không có ai khác liền không cần tuân thủ lễ nghi phiền phức, Kỳ Văn cởi xuống khăn voan trên đầu, nhẹ nhàng tựa vào xe ngựa chợp mắt.
"Tiểu thế tử."
Lục Diên đang ngồi ngay ngắn thấp giọng gọi một tiếng.
Nếu không được triệu kiến thì không cho phép tùy ý vào cung, lần này tiến cung e rằng khó gặp lại người của Kỳ Hầu phủ.
Cho dù tiểu thế tử ngoài mặt thì cười đùa vui vẻ với Kỳ hầu gia và Kỳ phu nhân, nhưng Lục Diên vẫn có chút lo lắng.
Hai người quen biết nhiều năm, Kỳ Văn nhìn thoáng qua liền biết Lục Diên đang lo lắng.
Kỳ Văn nhắm hờ hai mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ta không sao."
Hôm nay trời vừa sáng đã phải trang điểm, thêm vào đó là tâm trạng xúc động khi rời khỏi nhà nên mặt Kỳ Văn phảng phất một chút mệt mỏi.
Thánh chỉ đã hạ, kháng chỉ bất tuân là tội lớn liên lụy đến người nhà, cho nên Kỳ Văn dù thế nào cũng không thể chống đối.
Một lúc lâu sau, xe ngựa xóc nảy thật mạnh một cái rồi dừng lại.
"Tới rồi."
Kỳ Văn biết đã đến hoàng cung, giơ tay đem khăn voan đội lại lên đầu.
Tầm nhìn theo đó bị che phủ, Kỳ Văn hơi giơ tay: "Lục Diên, đỡ ta ra ngoài."
Lục Diên gật gật đầu, nâng cánh tay Kỳ Văn chậm rãi đứng dậy.
Cảm nhận được mành xe vén lên, Kỳ Văn thoáng khom lưng xuống.
Không khí từ bên ngoài tràn vào, Kỳ Văn nghe thấy một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Giao cho ta."
Đây hẳn là vị phu quân trong truyền thuyết của mình, Yến Dĩ Tuần.
Lục Diên không lập tức buông ra, do dự một lát mới dẫn Kỳ Văn đi phía trước "Tiểu thế tử, thuộc hạ sẽ đi sau người."
Yến Dĩ Tuần ngữ khí bình đạm: "Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, ngươi không cần đi theo."
Nếu Yến Dĩ Tuần đã nói như vậy, thân là cấp dưới Lục Diên chỉ có thể vâng theo.
"Rõ." Lục Diên mấp máy môi dưới, sau đó lùi lại một bước.
Nói xong xúc cảm trên cánh tay Kỳ Văn biến mất, bàn tay treo trên không trung một lúc sau đó rơi vào một lòng bàn tay ấm áp khác.
Kỳ Văn nhẹ nhàng đặt tay lên, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng, hẳn là dấu vết lưu lại sau nhiều năm tập võ.
Chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể nhận ra các khớp xương của đôi tay này rất rõ ràng, vừa thon vừa dài.
Đây là người từ nay về sau sẽ chung sống với y, Kỳ Văn cảm thấy rất thú vị.
Lúc này khăn voan che tầm nhìn không thấy được phía trước, chỉ có thể mơ hồ mà tiến tới, Kỳ Văn thấy nhàm chán, tay dùng chút sức nhéo nhéo phu quân của y.
Kỳ Văn nhẹ giọng kêu: "Điện hạ."
Không có phản ứng.
Kỳ Văn cho rằng Yến Dĩ Tuần không nghe thấy: "Điện hạ."
Vẫn không có phản ứng.
Kỳ Văn lại nghịch ngợm gãi gãi vào lòng bàn tay của Yến Dĩ Tuần.
Rõ ràng là phu quân của y không có ý định nhiều lời với y.
Dọc đường đi không hề nói một lời, một chút âm thanh cũng không có.
Mãi cho đến khi đi được một đoạn đường ngắn, Yến Dĩ Tuần mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Phía trước phải bước qua chậu than."
Kỳ Văn nghe vậy nhấc chân bước qua, y cố bám riết không tha, lặng lẽ nhéo tay Yến Dĩ Tuần một cái.
Yến Dĩ Tuần vẫn như cũ không phản ứng.
Nhàm chán.
Kỳ Văn nghĩ thầm.
Bên tai một mảng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người nắm tay nhau bước đi.
Tuy đội khăn voan nhưng Kỳ Văn cũng có thể tưởng tượng ra hai bên văn võ bá quan nhất định đang đứng thẳng, chỉnh tề, song song nhau.
Bốn phía an tĩnh đến mức làm Kỳ Văn có chút buồn ngủ, mà Yến Dĩ Tuần thì không hề có chút phản ứng, toàn