Thấy Kỳ Văn đứng trước mặt, Yến Dĩ Tuần đành phải hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt hắn lấp lóe: "Có gì kỳ quái."
Cái nghiêng đầu này càng nhìn càng thấy không được bình thường, từ sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, Yến Dĩ Tuần giống như đang cố tình tránh né y.
Chẳng lẽ mới có một lát mà tình huynh đệ tan vỡ rồi?
Kỳ Văn từ trước đến này không bao giờ giữ lời nói trong lòng, y ngay thẳng hỏi: "Ngươi một mực không muốn nhìn ta?"
Yến Dĩ Tuần chỉ nói: "Tiểu thế tử lo lắng nhiều rồi."
Kỳ Văn không nói nhảm với hắn: "Được, vậy bây giờ ngươi nhìn ta đi."
Yến Dĩ Tuần như cũ bất động, phần lưng căng cứng, đứng thẳng lên.
Kỳ Văn trực tiếp dùng tay, cưỡng chế Yến Dĩ Tuần nhìn thẳng vào mình: "Ngươi đúng là không dám nhìn ta."
Ánh trăng chiếu vào một bên mặt của Kỳ Văn làm màu da càng thêm trắng mịn.
Nhưng gương mặt trắng nõn lại có hai má ửng đỏ dị thường, lòng bàn tay nóng ấm cùng hơi thở phả lên người hắn nóng rực.
Yến Dĩ Tuần ngay lập tức phát hiện Kỳ Văn có gì đó không ổn: "Tiểu thế tử sao mặt lại đỏ như vậy?"
Kỳ Văn thả tay xuống: "Hôm qua rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, chưa kịp thay ngoại bào thì bị Đại hoàng tử kéo đến Bạch Nhạc Phường.
Từ sáng sớm hôm nay đã hơi phát sốt, chóng mặt, đến bây giờ thì nóng như lửa đốt vậy."
Yến Dĩ Tuần cau mày: "Ngươi nên nói ta biết sớm."
Kỳ Văn nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng hôm qua ngươi hung dữ với ta, hôm nay vốn không muốn nói chuyện với ngươi."
"...Là lỗi của ta." – Yến Dĩ Tuần cúi đầu: "Ta đi nói Ngưỡng Thu đun một bát canh gừng, uống ủ ấm cơ thể."
Kỳ Văn cười cười: "Ngươi mau mau đi tắm đi."
Yến Dĩ Tuần đồng ý.
Sau khi bước ra khỏi gian phòng, hắn gọi Ngưỡng Thu đang đứng chờ ngoài cửa: "Ngươi đi nấu cho tiểu thế tử một bát canh gừng...Còn nữa, đi lấy thêm mấy thùng nước, ta muốn tắm rửa."
Ngưỡng Thu nghĩ Yến Dĩ Tuần không biết nên nói: "Điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi."
Yến Dĩ Tuần hơi im lặng rồi nói: "Chuẩn bị thêm lần nữa, ta muốn...nước lạnh."
Ngưỡng Thu:...?
Rõ ràng đang là tháng ba, trời còn chưa ấm, tại sao điện hạ lại đột nhiên muốn tắm nước lạnh.
Dù sao đây cũng là ý của chủ tử, từ trước đến nay không nên tùy tiện suy đoán, Ngưỡng Thu không nghĩ nhiều, liền đè xuống nghi vấn trong lòng.
"Vâng."
Ngưỡng Thu đã ở Bạch Nhạc Phường vài năm, gặp gỡ không ít quan viên chính khách nên khá giỏi nhìn mặt nói chuyện.
Yến Dĩ Tuần thấy rất hài lòng, xoay người đi vào phòng tắm.
Nước lạnh rót đầy bồn tắm, nhiệt độ quanh thân chợt hạ thấp khiến Yến Dĩ Tuần dần dần tỉnh táo trở lại.
Cảm giác khô nóng rút đi, Yến Dĩ Tuần ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Chỉ là sau khi an tĩnh, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Kỳ Văn đang làm cái chuyện kia, hai má y ửng đỏ vì nóng, hô hấp đứt quãng, môi hơi hé mở...
Còn có làn sương mù từ nước bốc lên cùng mùi hương tắm rửa.
Chỉ hơi nhớ đến hình ảnh kia một chút, vật đang ngâm trong nước lạnh lập tức nóng trở lại!
Thật sự quá mất mặt.
Có phản ứng với một người còn đang bệnh, sốt râm ran, mình quả thực là cầm thú! Yến Dĩ Tuần thầm mắng trong lòng.
Hắn nhanh chóng chôn mình sâu trong làn nước, mượn cái lạnh kích thích lý trí.
Không dễ dàng gì mới giảm được nhiệt, Yến Dĩ Tuần lại bắt đầu thả suy nghĩ.
Tại sao hôm nay Kỳ Văn lại, làm nó?
Chẳng lẽ ở trong cung thật sự trống trải quá mức, vậy y với Ngưỡng Thu...Không biết vì sao, Yến Dĩ Tuần đột nhiên thấy hơi hối hận khi quyết định giữ Ngưỡng Thu ở bên cạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ của hắn lại trôi qua nơi khác.
Kỳ Văn hôm nay đột nhiên ôm lấy ta, còn quan tâm ta vì sao lại khát, còn muốn ta nhìn thẳng vào y...Vì sao y lại làm vậy?
Yến Dĩ Tuần quay đầu nhìn vào gương đồng bên cạnh, trong gương đồng phản chiếu hình ảnh của một thiếu niên tuấn lãng, thanh tú, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đột nhiên hắn có một ý nghĩ lớn mật.
Chẳng lẽ Kỳ Văn yêu thích đoạn tụ*, sớm đã thích ta rồi, cho nên mới đối với ta như thế!
*Đoạn tụ: Đồng tính luyến ái
Nếu Kỳ Văn có ý nghĩ thích mình, vậy đủ loại hành động mà y thể hiện đều có thể lý giải.
Yến Dĩ Tuần càng nghĩ càng thấy chắc chắn, Kỳ Văn chính là đoạn tụ.
Không trách được, không trách được.
Y gọi ta là phu quân, phối hợp diễn kịch với ta, cố ý ở trước mặt Trì Linh và Kỳ Hầu gia giả vờ ân ái, thậm chí khi bị gả làm nam thê cũng không để tâm!
Y nhất định là thích ta! Yến Dĩ Tuần đưa ra kết luận.
Nhưng vì sao lại thích ta?
Nghĩ đến đây, Yến Dĩ Tuầnlại nhìn vào gương đồng.
Hừm, hẳn là vậy.
Yến Dĩ Tuần nghĩ thầm.
Nước lạnh giội xuống, hắn làm đi làm lại nhiều lần để lý trí thông suốt, tỉnh táo, xong xuôi Yến Dĩ Tuần mới khẽ cắn môi, trùm ngoại bào lên trở về phòng ngủ.
Vừa nghĩ thông chuyện Kỳ Văn thích mình, Yến Dĩ Tuần nhất thời không biết nên đối mặt với tâm ý của Kỳ Văn như thế nào, càng không nói đến chuyện ngủ chung giường với y một cách bình thường.
Nếu đối tốt với y, có khi nào y sẽ cảm thấy ta cũng có ý tứ đó? Yến Dĩ Tuần nghĩ thầm.
Kỳ Văn đã lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, y chậm rãi mở mắt.
Có lẽ là vừa ngủ được một giấc, giọng nói của Kỳ Văn có chút khàn khàn: "Điện hạ, ngươi trở lại rồi."
Yến Dĩ Tuần không nghĩ tới mình sẽ đánh thức Kỳ Văn, cứng nhắc đáp: "...Ta trở lại rồi." Sau đó liếc nhìn bát canh gừng đặt ở trên bàn còn bốc khói nghi ngút.
"Sao không uống canh gừng rồi hẵng ngủ tiếp?"
Kỳ Văn nghiêng đầu dụi dụi mắt, ngái ngủ: "Vừa rồi buồn ngủ quá, vừa nằm xuống giường liền ngủ mất."
Yến Dĩ Tuần bưng bát canh gừng lên thổi: "Uống một chút đi."
Kỳ Văn nghe theo, chống đỡ thân