May mắn là Yến Thanh Việt không phái nhiều thích khách tới, đánh nhau một phen đã giải quyết xong xuôi.
Nhìn xuống thi thể ở dưới chân, Yến Dĩ Tuần thu kiếm lại.
Hắn trực tiếp bước qua thi thể, ôm Kỳ Văn đến chỗ xe ngựa: "Đi thôi."
Hắn khẳng định: "Yến Thanh Việt sẽ còn phái thêm người ám sát chúng ta, tình hình ở Hoài Bắc cũng không thể chậm trễ, chúng ta cần sớm lên đường đến Hoài Bắc."
Sắc trời dần tối muộn, những người khác đi đường đã khá mệt mỏi, nếu ở lại lâu hơn không biết chừng sẽ gặp mai phục tiếp.
Nơi này không nên ở lâu, Trì Linh gật đầu đồng ý.
Bọn họ lên xe ngựa, tiếp tục hành trình.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, gấp gáp khoảng hai mươi ngày đã đến được Hoài Bắc.
Tiến vào địa phận của Hoài Bắc có thể thấy rõ ràng càng vào sâu bên trong càng vắng vẻ, yên tĩnh.
Xe ngựa dừng lại tại cửa khẩu, việc kiểm soát ra vào cửa khẩu Hoài Bắc coi như nghiêm ngặt.
Mọi chiếc xe ngựa và người đi đường đều phải có văn thư thông hành mới có thể đi qua.
Lục Diên lấy văn thư ra, thuận lợi tiến vào Hoài Bắc.
Tri phủ Hoài Bắc ra tiếp đón bọn họ.
Mặt của Tri phủ lúc này buồn rười rượi, tóc đen đã xen lẫn vài sợi tóc bạc, hai mắt hằn đầy tơ máu, hiển nhiên là bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên.
Trên người Tri phủ mặc một lớp quần áo dày, miệng được che kín bằng vải bố.
Ông ta ra lệnh cho người dưới trướng đem vải bố dùng để bịt mũi miệng phân phát cho binh sĩ, sau đó cung kính chào hỏi.
"Nhị điện hạ, tướng quân, Vương phi."
Yến Dĩ Tuần khẽ gật đầu, hỏi thăm tình hình đại khái của Hoài Bắc: "Quan khẩu Hoài Bắc cho phép thông hành như thế nào?"
Tri phủ mệt mỏi trả lời: "Hồi bẩm Nhị điện hạ, phải có văn thư thông hành mới được phép qua."
Yến Dĩ Tuần híp mắt, chất vấn: "Khi nãy trên đường, ta nhìn thấy vài chiếc xe ngựa ra khỏi Hoài Bắc, là ai duyệt văn thư thông hành?"
"Bọn họ là..." – Không ngờ Yến Dĩ Tuần lại để ý đến chuyện này, Tri phủ lập tức cảm thấy đại họa sắp giáng đầu, không dám trả lời.
"Là gì?"
Tri phủ ấp úng nói: "Là phú thương giàu có ở Hoài Bắc."
Phú thương...
Yến Dĩ Tuần nghiêm nghị nói: "Ngươi đừng nói là ngoại trừ những người hôm nay ta vừa thấy, có không ít phú thương đã ra khỏi thành?"
Tri phủ Hoài Bắc nghe xong liền quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói: "Vi thần biết sai, vi thần đáng chết."
Kiểm soát nghiêm ngặt nhưng lại cho phép phú thương thông hành.
Nếu lỡ như trong số những phú thương đó có người vô tình nhiễm bệnh, để bọn họ ra khỏi Hoài Bắc chẳng khác nào rải độc ngàn dặm.
E rằng cái gọi là kiểm soát nghiêm ngặt chính là nghiêm ngặt với bách tính thường dân.
"Biết sai?"
Yến Dĩ Tuần nhìn xuống, lạnh lùng truy hỏi: "Tất cả người dân đều bị phong tỏa ở Hoài Bắc, sao phú thương lại là ngoại lệ?"
"Với tiêu chuẩn kép như vậy, không biết có bao nhiêu bách tính vì ngươi mà mất mạng.
Đợi tình hình dịch bệnh ở Hoài Bắc xử lý xong, ngươi có thể chủ động từ chức."
Tri phủ nào dám nói chuyện, chỉ run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng nói thần biết sai, thần đáng chết.
Vài ba câu nói đã đoạt mất mũ ô sa của Tri phủ, Kỳ Văn ở bên cạnh Yến Dĩ Tuần lâu ngày xém chút là quên mất hắn vô cùng mạnh mẽ quyết đoán.
"Đứng lên đi." – Yến Dĩ Tuần lấy vải bố bịt kín miệng lại: "Mau hạ lệnh xuống, tất cả mọi người ở Hoài Bắc không được phép rời khỏi đây dù có thân phận gì.
Còn những người đã rời đi mấy ngày gần đây thì phái người theo dõi, sau khi xác nhận không bị lây nhiễm thì không cần theo dõi nữa."
Tri phủ sợ không dám hó hé: "Vâng, vâng..."
Yến Dĩ Tuần nhìn ông ta: "Dẫn đường."
Tri phủ nghe lệnh, bò từ dưới đất đứng lên, dẫn đường ở phía trước.
Yến Dĩ Tuần sau đó ra lệnh cho thuộc hạ thu xếp binh sĩ, đi theo Tri phủ tiến vào trong thành.
Bầu không khí nghiêm trang, Kỳ Văn hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt của Yến Dĩ Tuần như vậy.
Y vô thức xích lại gần Yến Dĩ Tuần, ngoắc ngoắc ngón út của hắn.
Dáng vẻ nghiêm túc hơi buông lỏng một chút, nét mặt của Yến Dĩ Tuần dịu đi, hỏi: "Thế tử lạnh à?"
Kỳ Văn lắc đầu.
Y nhẹ nhàng đung đưa ngón út của Yến Dĩ Tuần, có ý xoa dịu hắn.
Ngoài ý muốn, Yến Dĩ Tuần lần đầu tiên nắm lại tay của Kỳ Văn, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng, vuốt ve ngón tay y.
Không có từ ngữ dư thừa nào nhưng Kỳ Văn lại cảm thấy rất an tâm.
Cảm giác như chỉ cần có Yến Dĩ Tuần ở đây, không vấn đề nào không được giải quyết.
Tri phủ dẫn mọi người đến điểm nghỉ chân, bên trong có thái y đang thảo luận tình hình dịch bệnh.
Yến Dĩ Tuần chọn đại một người, thái y vẻ mặt đau khổ báo cáo tình hình: "Bẩm điện hạ, ôn dịch lần này tốc độ lan truyền rất nhanh, mấy ngày liên tiếp đã thất thủ một nửa Hoài Bắc.
Huyện Dương Phong là khu vực bị thiệt hại nặng nhất, trong vài ngày ngắn ngủi đã chết không ít người!"
"Toàn bộ Hoài Bắc đều đang hoảng sợ, ai cũng lo lắng người tiếp theo chết sẽ là mình.
Hiện tại chỉ tạm thời khiến họ yên lòng, nếu tiếp tục kéo dài dân chúng sẽ tìm cách chạy mất!"
Yến Dĩ Tuần xoa giữa mày, trên đường đến Hoài Bắc hắn cũng quan sát được đại khái tình huống.
Người dân đóng cửa không ra ngoài, trong không khí thì tràn ngập mùi xác chết thối rữa, còn có cả mùi chua*.
Không biết đã chết bao nhiêu người mới có mùi nồng nặc như vậy.
*Ở bản gốc là 还夹杂着白酒的味道 (còn lẫn với mùi rượu trắng), mình không rõ mùi rượu ở đây là gì nên để là mùi chua nha.
Dù không nhìn thấy xác chết nhưng từ mùi hôi thối cũng có thể đoán ra thảm trạng tử vong.
Yến Dĩ Tuần cả đường đi đều nhíu chặt lông mày: "Đã điều tra ra nguồn gốc ôn dịch chưa?"
Thái y chậm rãi trình bày: "Trường hợp đầu tiên ở huyện Dương Phong là một người bán thịt, bình thường thích ăn các loại thức ăn hoang dã.
Hôm đó sau khi ăn thịt thú rừng thì bắt đầu có biểu hiện sốt cao không giảm và ho dai dẳng."
"Nhị điện hạ." – Nói đến đây, thái y phất áo quỳ xuống đất: "Hoài Bắc đã mưa liên tục mấy ngày không dứt, hiện tại mỗi nhà đều còn rất ít lương thực, cho dù không bị nhiễm ôn dịch cũng sẽ chết vì đói mất! Thần khẩn cầu điện hạ cấp lương thực từ phía triều đình!"
Lời thái y nói không sai, nếu Hoài Bắc cứ tiếp tục thế này, dù không chết vì nhiễm ôn dịch cũng sẽ chết đói vì không có thức ăn.
Yến Dĩ Tuần nhanh chóng đỡ thái y dậy, nghiêm túc nói: "Ta sẽ bẩm báo lên triều đình, nhưng bây giờ dù có báo cáo thì vận chuyển lương thực từ Cảnh Thành đến Hoài Bắc cũng mất gần hai tháng."
"...Khoảng thời gian này e là phải