Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Y không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.
Thậm chí còn không hiểu sao sinh ra một tia hoảng loạn.
Từ đầu tới cuối, y cũng không biết hệ thống thế mà còn có thể nâng cấp.
Nhưng mặc kệ thế nào, việc vẫn còn sử dụng được các kỹ năng nhiều ít cũng khiến Quý Vô Tu có cảm giác an ủi nhất định.
Giờ phút này đang xế chiều.
Otis nhìn đồng hồ, nhíu mày liên hệ Triệu Lợi Binh.
"Nguyên! ! nguyên soái.
" Giọng nói của Triệu Lợi Binh ở bên kia có vẻ rất khẩn trương.
Giọng nói của Otis có chút nặng nề vang lên: "Còn không mau mang nó về?"
Triệu Lợi Binh nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn còn thú biến dị đang ăn vui vẻ, lắp bắp nói: "Nguyên soái, chúng tôi lập tức trở về.
"
Otis ừ một tiếng, nhanh chóng ngắt liên lạc.
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe được rõ ràng, cũng không biết tại sao, cứ cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt.
Y theo bản năng cảm giác được Otis hình như tức giận.
Nghĩ cũng phải, hành động của y ngày hôm nay đúng là có chút quá đáng.
Hoặc là nói tương đối quá đáng.
Cũng không trách được Otis sẽ tức giận như vậy.
Một người một thú hai mặt nhìn nhau, sôi nổi thở dài.
Sau khi trở về, có lẽ sẽ không tránh khỏi bị Otis mắng chửi một trận.
Chỉ nghĩ tới đã thấy sợ hãi.
Nhưng cho dù có sợ hãi.
Thì vẫn phải về nhà.
Triệu Lợi Binh bất đắc dĩ đứng lên: "Đi thôi?"
Quý Vô Tu uể oải nói: "Ừ.
"
Lại ngồi máy bay chiến đấu quay về trang viên.
Một người một thú vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy Otis đứng ở bên ngoài mặt đầy âm trầm.
Thoạt nhìn khí thế lạnh lùng.
Quý Vô Tu sợ tới mức không nhịn được lùi về phía sau vài bước.
Đặc biệt là Triệu Lợi Binh, đã sớm sợ tới mức nhũn cả chân, hận không thể quay đầu về lại máy bay chiến đấu.
Otis vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động nào, hắn nhìn một người một thú hỏi: "Chơi đủ rồi?"
Quý Vô Tu: "! ! "
Triệu Lợi Binh toát cả mồ hôi lạnh.
Tuy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý bị Otis mắng.
Nhưng khi sự tình thật sự xảy ra thì.
Anh vẫn không thể giải thích được mà sợ hãi.
"Nguyên! ! nguyên soái.
" Triệu Lợi Binh định giải vây cho Quý Vô Tu: "Nó không phải cố ý.
"
Otis bình tĩnh nhìn Triệu Lợi Binh, nói: "Ta biết, chuyện này không trách ngươi, ngươi đi về trước đi.
"
Triệu Lợi Binh lập tức nhìn Quý Vô Tu bằng ánh mắt đồng tình.
Vào ngay lúc này.
Anh rất khó để cùng tiến cùng lui với con thú biến dị này.
Dù sao, cho dù có chuyện gì, Otis cũng sẽ không xúc phạm tới con thú biến dị này, cùng lắm chỉ mắng chửi một hồi thôi.
Dưới bầu trời này có ai không biết người thương con thú biến dị này nhất chính là nguyên soái Otis chứ.
"Ngươi bảo trọng nhé.
" Triệu Lợi Binh nhanh chóng nói một câu, liền giống như lòng bàn chân bôi dầu rời đi.
Quý Vô Tu nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy nghẹn khuất vì hành vi vô sỉ như vậy của Triệu Lợi Binh.
Cuối cùng Otis lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Có thời gian tức giận người khác còn không bằng lo lắng cho chính ngươi trước đi.
"
Lời nói bình tĩnh mang theo vô hạn sát khí bên trọng.
Quý Vô Tu không nhịn được co rúm người lại, bản năng dùng ánh mắt nhút nhát nhìn đối phương, giống như một bé đáng yêu vừa đáng thương vừa bất lực lại rất ham ăn.
Otis: "! ! "
Lại là chiêu này.
Mỗi lần đều dùng chiêu này.
Nhưng hắn sẽ không dễ dàng bị lừa.
Đừng có mơ dùng vẻ đáng yêu mê hoặc mình đi.
Quý Vô Tu thấy thế, không nhịn được nhụt chí cúi đầu, uể oải nói: "Ta sai rồi.
"
Otsi vẫn kìm nén lửa giận.
Chỉ cần hắn nhớ tới việc con thú biến dị này làm.
Lại càng thêm tức giận.
Quý Vô Tu từ khi lên tới cấp 7, tự nhiên không sợ Otis cấp 6.
Nhưng không biết tại sao.
Bởi vì chột dạ khiến y co rúm người lại, nhanh chóng bắt đầu tự mình biện giải: "Rất xin lỗi, là ta không đúng, ta không nên đi ra ngoài, càng không nên hành động theo cảm tính.
"
Nói rồi.
Y thật cẩn thận nhìn Otis.
Nhưng vẻ mặt đối phương vẫn lạnh lùng nghiêm túc vô cùng.
Quý Vô Tu lại cúi đầu, tiếp tục xin lỗi: "Hơn nữa ta còn mang theo Triệu Lợi Binh đi làm chuyện xấu, còn khiến việc này ồn ào lớn như vậy.
"
Nhưng càng nói, giọng là càng nhỏ đi.
Bởi vì Otis hình như càng lúc càng tức giận.
Năng lượng quanh thân trở nên cuồng bạo.
Vẻ mặt Quý Vô Tu lúng túng.
Hoàn toàn không biết mình đã nói sai ở đâu.
Trên thực tế.
Giờ phút này tâm trạng của Otis rất phức tạp.
Cũng càng thêm tức giận.
Nhưng hắn cũng không muốn lộ ra ngoài.
Sợ dọa đến cục cưng nhỏ tựa hồ rất sợ mình.
Có đôi khi hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một cục cưng nhỏ rõ ràng mạnh hơn mình, làm sao cũng chỉ biết sợ mình chứ.
Hắn chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh, che giấu tất cả hơi thở mãnh liệt đáng sợ đi, cố gắng bình tĩnh nói: "Ta chưa từng trách cứ ngươi.
"
Quý Vô Tu ngẩng đầu: "Hả?"
Lời này là có ý gì?
Otis tùy ý ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với cục cưng nhỏ, giọng nói trầm thấp vang lên: "Lại đây.
"
Quý Vô Tu yên lặng bước qua.
Nhìn từ xa, thân thể tròn trị đầy đặn, cực kỳ giống bánh trôi ngon miệng, cứ như bị đè xuống mặt đất.
Otis thấy thế, không nhịn được vươn tay xoa nhẹ mấy cái lên bộ lông đó.
Quý Vô Tu bị xoa thành bánh trôi xù lông vẻ mặt sững sờ.
Sâu sắc cảm thấy Otis gọi mình tới đây là để xoa lông mình.
Otis nhìn đã hiểu ánh mắt của cục cưng nhỏ.
Không nhịn được nắm hờ nắm tay, ho khan vài tiếng, sửa vẻ mặt thành bộ dáng nghiêm túc đứng đắn.
Lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Hôm nay ngươi làm rất tốt.
"
Quý Vô Tu: "! ! "
Cư nhiên khen mình?
Otis hỏi ngược lại: "Bảo vệ đồng bạn mà mình quan tâm, vì thế mà báo thù những người thương tổn chúng nó, có gì sai sao?"
Quý Vô Tu lắc đầu.
Nhưng y lại không nhịn được chần chừ: "Vậy!.
vì sao vừa rồi ngươi lại tức giận?"
Y nhìn thấy rõ mà.
Chắc chắn Otis tức giận.
Otis vừa nhớ tới việc này, lại càng tức đến nghiến răng: "Không nhìn ra, quan hệ của ngươi vừa Triệu Lợi Binh thật không tồi.
"
Quý Vô Tu theo bản năng nói: "Kỳ thực!.
.
cũng không thân quen lắm.
"
Otis mặt vô biểu tình nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?"
Quý Vô Tu trầm mặc.
Lời này đúng là có chút khó tin.
Otis nắm lấy lỗ tai cục cưng nhỏ, tâm trạng nặng nề nói: "Mặc kệ về sau có chuyện gì, đều phải tới tìm ta, biết chưa?"
Lời nói tràn đầy tính uy hiếp!.
.
Quý Vô Tu túng túng nói: "Ta về sau có việc nhất định sẽ tìm ngươi xin giúp đỡ trước, như vậy! ! được không?"
Thật cẩn thận thăm dò dưới sự tức giận của lão đại.
Cho dù Otis biết việc này rất không đáng tin, nhưng vẫn cảm thấy sung sướng không thôi.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn lập tức trở về bộ dáng nghiêm túc.
Hắn phải rụt rè.
Không thể vì chút việc nhỏ này liền vui mừng lộ ra mặt.
Quý Vô Tu: "! ! "
Vẻ mặt sao muốn đổi là đổi được vậy.
********
Cảm giác trở lại trang viên thật tốt.
Nhưng người xung quanh lại đầy mặt giật mình.
Giống như một con thú biến dị có thể nói được rất hiếm lạ.
"Ngươi nói sao bọn họ không thể bình tĩnh một chút vậy?"
Quý Vô Tu lắc đầu thở dài, vô cùng uể oải.
Nói rồi.
Y ngẩng đầu, nhìn mèo đen ngồi trước mặt mình: "Miêu Miêu, ngươi nói có đúng không?"
Louis Edgehallu chịu đựng ý nghĩ muốn cắn thú biến dị thú, lặp lại nói: "Meo!"
—— Ta không phải tên Miêu Miêu.
Quý Vô Tu: "! ! "
Louis Edgehallu ưỡn ngực, lấy ngữ khí vô cùng kiêu ngạo nói: "Meo meo meo!"
—— Ta tên Louis Edgehallu.
Quý Vô Tu mặt đầy sững sờ.
Sao cái tên này có vẻ cao quý như vậy.
Dường như hiểu được vẻ mặt chấn động của Quý Vô Tu, mèo đen càng thêm kiêu ngạo run rẩy râu: "Meo.
"
—— Đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Louis.
Quý Vô Tu: "! ! "
Một con mèo nhà quê bản địa.
Vì sao lại có cái tên không phù hợp phong cách như vậy?
Nhưng lời này, cũng không thể nói ra với con mèo đen có tính tình kiêu ngạo này được.
Vì thế Quý Vô Tu chỉ có thể bắt buộc sửa miệng, gọi đối phương là Louis.
Tuy từ khi lăn lộn với đám thú biến dị, mèo đen hoàn toàn biến từ mèo quý tộc trở thành mèo hoang vườn nhà.
Nhưng trong xương cốt của nó, dù sao vẫn là con mèo đen có tên Louis Edgehallu.
Trong khoảng thời gian này nó hiểu biết được rất nhiều thứ.
Cũng rất rõ ràng con thú biến dị trước mắt này, rốt cục đã làm ra việc kinh thiên động địa tới mức nào.
Louis Edgehallu rất tò mò hỏi: "Meo?"
—— Ngươi không sợ bị nhân loại bắt lại sao?
Quý Vô Tu hỏi ngược lại: "A ô?"
—— Vì sao phải bị bắt lại?
Mèo đen cũng sững sờ vài giây, tỏ vẻ nói: "Meo meo meo!"
—— Nhân loại biết ngươi có thể nói, bọn họ có lẽ sẽ đem bắt ngươi lại.
Quý Vô Tu trầm mặc vài giây, nói: "A ô?"
—— Bọn họ không dám, có lẽ không đánh lại được ta chăng?
Mèo đen cũng trầm mặc.
Đúng vậy.
Nó luôn nghe thấy rất nhiều nhân loại nói con thú biến dị này rất lợi hại.
Cũng là con thú biến dị này đã đánh bại sâu biến dị cấp 6.
Bảo vệ hành tinh này.
Bảo vệ nhân loại.
Mặc dù đã biết nó có thể nói.
Nhưng vậy thì sao chứ.
Không biết Louis Edgehallu nghĩ tới điều gì, vẻ mặt càng trở nên phức tạp.
Quý Vô Tu: "! ! "
Cứ cảm thấy con mèo đen này, là một con mèo có chuyện xưa.
Nhưng tính cảnh giác của nó rất mạnh.
Căn bản không muốn tiết lộ chuyện quá khứ.
Cho tới giờ, Quý Vô Tu cũng chỉ biết con mèo đen này có chỉ số thông minh rất cao, tựa hồ lại lịch không rõ, trong xương cốt luôn sẽ lơ đãng lộ ra thân phận địa vị bất phàm.
Hơn nữa tên của nó.
Tựa hồ càng phụ trợ thêm vẻ thần bí.
Nhưng mà.
Một con mèo nhà quê bình thường, rốt cục có thể có chuyện xưa truyền kỳ như thế nào chứ?
Quý Vô Tu tỏ vẻ: Nghĩ không ra.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Sau khi trò chuyện với con mèo này xong, tâm trạng thật sự tốt lên rất nhiều.
Lý Chu Hiến nghe nói con thú biến dị kia thích nhất là ăn.
Nếu không nó cũng không thể béo tới mức như vậy được.
Hắn cố ý chuẩn bị không ít đồ ăn vặt, chuẩn bị mang sang cho hai con thú biến dị ăn.
Ngoài cửa sổ, hai con thú biến dị vẻ mặt khác nhau, nhưng lại nói chuyện vô cùng hài hòa.
"Meo meo meo!"
"A ô.
"
"Meo?"
"Ngao.
"
Mỗi một tiếng kêu, đều tràn ngập cảm xúc khác nhau.
Bởi vậy có thể thấy được.
Nội dung tán gẫu của chúng nó, có lẽ rất phức tạp.
Nghĩ tới đây, Lý Chu Hiến liền không nhịn được mà khẩn trương, hắn hít sâu mấy hơi, mau chóng bưng đồ ăn ra ngoài.
Hai con thú biến dị nghe được tiếng bước chân, đồng loạt nhất trí quay đầu, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống mâm đồ ăn đang toát ra mùi thơm.
"Meo!"
Mèo đen hưng phấn bò dậy, chạy quanh chân Lý Chu Hiến không ngừng cọ tới cọ lui, phát ra tiếng kêu meo meo.
Lý Chu Hiến nghe được, trái tim hận không thể hòa tan, lập tức lấy đồ ăn trên mâm đặt bên miệng mèo đen: "Nào, nếm thử xem.
"
Mèo đen vội vàng cắn xuống một ngụm.
Nhưng lại thật cẩn thận nhớ kỹ không thể làm ngón tay của Lý Chu Hiến bị thương.
Ngón tay nhân loại, rất yếu ớt.
Nếu thật sự cắn phải, chỉ sợ ngón tay này sẽ bị cắn đứt.
Mèo đen nhai nhai, hạnh phúc híp cả hai mắt.
Cái đuôi dựng thẳng cao cao, cũng hơi lắc lư.
Để biểu đạt nội tâm hưng phấn của mình.
Lúc này Lý Chu Hiến mới đặt ánh mắt lên trên người con thú biến dị cách đó không xa.
Nó thoạt nhìn ôn hòa và tò mò.
Không hề có vẻ táo bạo và đáng sợ như trong video lúc trước.
Thực lực của nó mạnh tới nỗi có thể phá hủy toàn bộ thành phố, nhưng cố tình con thú biến dị này lại đang liều mạng bảo vệ đồng loại, bảo vệ con người.
Bảo vệ hành tinh đang ở bờ vực nguy hiểm này.
Lý Chu Hiến không hề sợ nó một chút nào.
Ngược lại.
Còn cảm thấy vô cùng cảm kích.
Thậm chí là có chút thương xót.
Hiện giờ tất cả thú biến dị có được hạnh phúc và bình yên không dễ dàng.
Tất cả đều là kết quả do sự cố gắng và trả giá của con thú biến dị này.
Con thú biến dị như vậy, làm sao có thể không khiến hắn cảm thấy khâm phục chứ.
"Đây là đồ ăn vặt ta làm, tuy không phải thứ gì đáng giá, nhưng!.
ăn khá ngon.
" Lý Chu Hiến có chút khẩn trương, ấp úng nói lời này.
Nói thực ra.
Đây là đầu tiên hắn nghiêm túc nói chuyện với thú biến dị như vậy.
Cứ luôn cảm thấy có chút không thích ứng.
Con thú biến dị kia chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt có lẽ là cười, giọng nói mềm mại vang lên: "Cảm ơn.
"
Lý Chu Hiến khẩn trương xoa tay: "Vậy nếm thử nhé?"
Vẻ mặt chứa đầy chờ mong.
Quý Vô Tu không tiện từ chối, liền ăn thử mấy miếng.
Hương vị còn rất không tồi.
Lý Chu Hiến lập tức vui như nở hoa.
Nhưng mèo đen lại không nhịn được mài móng vuốt, vị chua đều sắp xông ra từ trong lòng.
Nó nhanh chóng chạy tới, bắt đầu hướng về phía Lý Chu Hiến không ngừng bán manh.
Quả nhiên lực chú ý của Lý Chu Hiến bị kéo về, vội vàng dỗ dành một trận, trực tiếp dỗ dành mèo đen đang xù lông trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Quý Vô Tu: "! ! "
Thật là không muốn nhìn.
Lý Chu Hiến xoa mèo đen, lại không nhịn được hỏi Quý Vô Tu: "Miêu Miêu nó vừa mới nói gì vậy?"
Quý Vô Tu lộ ra ánh mắt thương hại.
Mèo đen vừa nghe thấy lời này, lập tức dựng đứng lỗ tai meo meo meo với Quý Vô Tu, mang theo vẻ khẩn trương.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến không thôi.
Con mèo này nói xấu Lý Chu Hiến, lại sợ bị người ta nghe được.
Nhưng mặc kệ thế nào, trong thời gian này y phải trở thành bạn tốt của mèo đen.
Tự nhiên y sẽ không bán đứng mèo đen: "Cái này không thể nói cho ngươi.
"
Lý Chu Hiến: "! ! "
Càng tò mò mèo đen nói gì đó.
Tạm biệt Lý Chu Hiến và mèo đen, Quý Vô Tu chuẩn bị quay về vườn thú nghỉ ngơi.
Nhưng trên đường gặp được đám người hầu, sôi nổi dùng ánh mắt mới lạ khẩn trương nhìn mình.
Lại như tò mò.
Mặc dù từ đầu tới đuôi không có ánh mắt ác ý nào, nhưng vẫn khiến Quý Vô Tu cảm thấy rất là không quen.
Tin rằng qua một thời gian nữa.
Những người này sẽ từ từ quen dần.
Cũng sẽ không đại kinh tiểu quái giống như bây giờ.
Nhưng như này cũng chưa coi là hết.
Những người hầu đó có lẽ sẽ lo lắng ảnh hưởng tới con thú biến dị này mà không cố ý tới đây quấy rầy cuộc sống hàng ngày của nó.
Nhưng tiểu đội sói đói thì khác.
Bản thân Sói Đói đã rất thích con thú biến dị này.
Hơn nữa đã biết việc thú biến dị có thể nói, lập tức kích động không kiềm chế được, hận không thể mỗi ngày đều phải cùng nó một chỗ lải nhải không ngừng.
"Buổi sáng tốt lành.
" Sói Đói không biết từ chỗ nào chui ra nhanh chóng đuổi kịp con thú biến dị kia, ý đồ tìm kiếm đề tài.
Nhưng mà cả đường đi.
Con thú biến dị kia vẫn luôn duy trì vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Đủ rồi đấy.
Đối phương đã nói mãi gần nửa tiếng rồi.
Hai mắt Sói Đói phát sáng nhìn con thú biến dị này, càng nhìn càng thích.
Nhưng con thú biến dị này có vẻ không thích nói chuyện với mình thì phải.
Điều này làm cho Sói Đói cảm thấy có chút uể oải.
Hôm nay thú biến dị, vẫn không nói chuyện với mình.
Không vui.
Quý Vô Tu cũng thực không vui.
Lúc trước y đã nói với Sói Đói mấy câu.
Kết quả Sói Đói phản ứng quá mãnh liệt.
Lập tức ở đằng kia mặt hưng phấn đỏ bừng, quơ chân múa tay.
Đắm chìm trong cảm giác vui sướng chấn động vì con thú biến dị mình yêu thích nhất cư nhiên có thể nói,