Edit: Bilun
Nhưng bởi vì giống loài khác nhau, cho dù Otis có tò mò như thế nào đi nữa, vẫn không có cách nào biết được đám động vật này đang nói gì.
Thật ra đám thú biến dị không nghi ngờ thực lực của Otis, dù sao tất cả thú biến dị cộng vào, cũng không đánh lại được Otis.
Trên thực tế, điều chúng nó hoài nghi chính là—— rốt cuộc người này có thể giúp bọn chúng hay không.
Nhân loại đối với thú biến dị như thế nào, chúng nó đã từ mấy ngày tao ngộ này nhìn ra rõ ràng, rành mạch.
Dù sao tất cả vết thương trên người chúng nó đều do những người đó ban tặng.
Cho nên chúng nó rất khó tin tưởng thật sự sẽ có nhân loại nguyện ý vươn tay hỗ trợ.
Quý Vô Tu sợ chúng nó không tin, thề son thề sắt chỉ vào cẳng chân Otis, kêu lên hai tiếng đầy khí phách.
—— Người này! Rất thích thú biến dị!
Otis yên lặng nhìn hành động của cục cưng nhỏ, trong lòng: "! ! "
Thật muốn biết cục cưng nhỏ vừa nói gì.
Một đám lông xù xù lại lần nữa đồng bộ đầu nhỏ, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Otis từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nội tâm đánh giá: Nhân loại này mạnh mẽ, đáng sợ, nguy hiểm, thần bí.
Lại động tác nhất trí nhìn về phía Quý Vô Tu, nội tâm đánh giá: Xấu, béo, không hề cường tráng và hung mãnh một chút nào.
Loại người này cư nhiên sẽ thích thú biến dị xấu như vậy?
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm mỹ của nhân loại đều kỳ quái như vậy sao?
Nhưng báo đốm cũng hiểu được tình huống trước mắt, đã không cho phép chúng nó được lựa chọn.
Hoặc là hiện tại lao ra, bị những nhân loại này giết chết.
Bởi vì hiện tại chúng nó đã bị trọng thương, cho dù phản kháng, cũng vô lực đối kháng những kẻ đó, lựa chọn tốt nhất trước mắt, chính là tin tưởng nhân loại này có thể mang chúng nó an toàn rút lui.
Nếu nhân loại này!.
.
cuối cùng cũng không! !
Báo đốm sống lâu cuối cùng thở dài, rất bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngao ô một tiếng với Quý Vô Tu.
—— Được, chúng ta đi cùng các ngươi.
Tuy các thú biến dị khác không biết báo đốm nói gì, nhưng nó lại có thể hiểu được động tác gật đầu của báo đốm, đó đại biểu cho đồng ý.
Tất cả thú biến dị lập tức xù lông, chúng nó hoảng loạn phẫn nộ kêu gào, ý đồ muốn thay đổi quyết định của báo đốm.
Nhân loại kia vừa nhìn liền biết rất nguy hiểm.
Thật sự khó mà tin được này nhân loại sẽ nguyện ý trợ giúp thú biến dị.
Đáy mắt báo đốm lập lòe tia khôn ngoan, và sự bất đắc dĩ ẩn trong đó.
Sao nó lại đồng ý đem vận mệnh của mình đặt trong tay nhân loại.
Nhưng nó không thể khiến tất cả thú biến dị còn lại chết ở chỗ này.
Cho nên mới chấp nhận trả giá mọi thứ, đem tất cả thú biến dị đều mang đi ra ngoài.
Cho tới bây giờ, người nó có thể tin tưởng duy nhất, cũng chỉ có thể là nhân loại trước mắt này.
Nếu phần tin tưởng này cuối cùng biến thành bùa đòi mạng.
Chúng nó cũng không thể nề hà.
Chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
Bởi vì bọn chúng đã không có con đường nào khác để lựa chọn nữa rồi.
Đôi mắt mờ đục của báo đốm già cất giấu một tia cầu xin, nhờ Quý Vô Tu đem lời mình nói thuật lại cho những con thú biến dị đó nghe, nói cho chúng nó hiện tại cần phải đi theo nhân loại này, đây là cơ hội sống sót duy nhất, không thể để những biến dị thú khác hi sinh lãng phí.
Quý Vô Tu gật đầu, lập tức đem lời nói thuật lại cho đám thú biến dị.
Đám thú biến dị lập tức ngẩn ra, con người vốn hung tàn dần dần trở nên bình tĩnh.
Chúng nó nhìn xung quanh bốn phía, nhìn những thi thể của thú biến dị vì có thể giết nhiều nhân loại mà cắn chết không buông miệng.
Chúng nó đều là vì bảo vệ những thú biến dị khác chạy trốn mà hi sinh.
Đã chết nhiều thú biến dị như vậy, không thể chết tiếp nữa.
Tất cả thú biến dị nhẹ giọng ngao một tiếng, lựa chọn thỏa hiệp.
Chúng nó cần phải nỗ lực sống sót.
Mang theo tất cả hi vọng của thú biến dị rời đi.
Sau khi thu phục được đám thú biến dị, Quý Vô Tu lúc này mới quay đầu nhìn Otis, lập tức chột dạ không thôi.
Y chưa được sự đồng ý của Otis đã trực tiếp tự tiện làm chủ bao trọn sự việc.
Cũng không biết sau khi Otis biết hắn có tức giận hay không.
Nhưng Quý Vô Tu có 80% nắm chắc, có thể thuyết phục Otis.
Otis thấy chúng nó nói chuyện xong, liền thúc giục Quý Vô Tu và sói bạc lập tức đi theo hắn.
Quý Vô Tu chạy nhanh theo, hướng về phía đám lông xù ngao một tiếng, dáng vẻ nhìn rất oai vệ nhưng thật ra có một tia chột dạ.
Một đám lông xù lập tức đi theo sát phía sau Otis, vẻ mặt bi tráng giống như sắp lao ra pháp trường.
Otis: "! ! "
Vì sao cảnh tượng này lại thấy quen quen?
Tận đến khi ánh mắt nhìn thấy sói bạc, sắc mặt lập tức đen xì.
Cảnh tượng này sao mà giống hình ảnh cục cưng nhỏ ôm đùi mình cầu xin mang theo sói bạc cùng đi.
Quý Vô Tu định dùng lại chiêu cũ, lập tức đứng dậy, chậm rãi ôm lấy đùi Otis, lại lần nữa phát ra tiếng kêu nhuyễn manh.
Tầm mắt Otis cứng lại: "! ! "
Dự cảm của hắn quả nhiên linh nghiệm.
Quý Vô Tu lay lay Otis, vẻ mặt cầu xin, thể hiện vẻ đáng thương vô cùng nhuần nhuyễn.
Một đám lông xù phía sau không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Cay cả mắt.
Xấu quá.
Thẩm mỹ của nhân loại đã phát rồ tới mức vặn vẹo như vậy sao?
[Tinh! Ngài bán manh khiến tất cả thú biến dị cảm thấy không khỏe, sức chiến đấu của chúng nó -1, gia tăng ba giây buff nôn mửa.
]
Giọng nói hệ thống vừa vang lên, tất cả thú biến dị thống nhất động tác quay đầu bắt đầu nôn mửa, vô cùng thống khổ, mà còn nôn tới mức miệng sùi bọt, thiếu chút nữa không trợn trắng mắt ngất xỉu.
Dù sao thân thể của đám thú biến dị đang trong giai đoạn suy yếu, sao có thể chịu nổi thời gian nôn mửa như vậy?
Lập tức liền nghiêng lệch vặn vẹo, cuối cùng không có con nào có thể trụ vững.
Otis: "! ! "
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cực kỳ tò mò.
Quý Vô Tu: "! ! "
Lại bị mình xấu tới rồi?
Tâm trạng nặng nề.
Cũng may sau khi ba giây buff qua đi, tất cả thú biến dị lúc này mới cảm giác tốt lên rất nhiều, lắc lắc đầu bò dậy.
Chúng nó nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Vì sao lại nôn?
Đây là suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu tất cả thú biến dị.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, lập tức kêu lên một tiếng, kéo sự chú ý của tất cả thú biến dị, ý bảo mau chạy đi.
Biến dị thú ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Cuối cùng báo đốm đứng dậy, thật cẩn thận đưa ra một yêu cầu.
—— Có thể đi vào trong xem một chút không, có lẽ còn có thú biến dị còn sống.
Quý Vô Tu vội vàng gật đầu, vì thế túm ống quần Otis, chỉ chỉ đường phía trước, lộ ra vẻ mặt muốn đi.
Otis: "! !.
"
Rồi rồi rồi, đi đi đi.
Hắn