"Từ từ.
" Otis nói.
Hạ sĩ mờ mịt quay đầu, không rõ nguyên do: "Nguyên soái?"
Otis ra hiệu cho hạ sĩ tạm thời đừng vội, cũng gọi thiếu úy tới, phân phó: "Các ngươi dựa theo kế hoạch tiếp tục đi lên phía trước, chú ý tung tích của sâu biến dị bên trong.
"
Thiếu úy gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn nguyên soái ngài thì sao?"
Otis nhìn cục cưng nhỏ mặt đầy mê mang, đen mặt nói: "Ta muốn mang nó đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.
"
Thiếu úy không hề hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.
Cục cưng nhỏ ngồi tại chỗ, giống như nhận ra điều gì.
Nó nhẹ nhàng túm lấy ống quần Otis, đáy mắt tràn đầy áy náy.
Tức giận trong lòng Otis lập tức biến mất hầu như không còn.
Hắn thở dài một hơi, cứ cảm thấy mình như người cha già luôn lo lắng cho đứa con nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Ta không yên tâm để ngươi đi.
"
Hạ sĩ đứng ở một bên: "!.
.
"
Tâm trạng phức tạp.
Đãi ngộ của hắn và con thú biến dị này thật là kém xa ngàn dặm.
Otis giờ phút này, rút đi khí thế lạnh lẽo với người ngoài, mặt hắn đầy bất đắc dĩ khiến Quý Vô Tu nhịn không được ngẩn ra! !
Lại nói tiếp, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới Otis.
Là chính y muốn đi cứu con hổ kia.
Nhưng Otis lại!.
Quý Vô Tu vừa cảm động vừa áy náy.
Âm thầm thề về sau nhất định phải cố gắng đền đáp hắn.
Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, giống như mới nhớ tới sự tồn tại của hạ sĩ, nói: "Ngươi đừng đi nữa, đi theo quân đội đi.
"
Hạ sĩ sửng sốt: "Nguyên! ! nguyên soái?"
Otis chỉ thông qua tinh thần lực đã có thể phát hiện người lính trước mắt bị thương, chắc chắn nói: "Ngươi cần nghỉ ngơi.
"
Huống chi mang theo hắn, thực vướng bận.
Mặt hạ sĩ đầy cảm động: "Nguyên soái, ta thật sự không có vấn đề gì.
"
Triệu Bân ở bên cạnh đứng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi.
"
Mắt thấy hạ sĩ còn muốn nói gì đó, Otis lại trực tiếp cường thế nói: "Cứ như vậy đi, không ai được tranh cãi nữa.
"
Cho dù hạ sĩ không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu, không nói gì nữa.
Phục tùng quân lệnh đã sớm khắc vào trong xương cốt của hắn.
Rất nhanh, quân đội tiếp tục rời đi.
Mà Otis thì mang theo Quý Vô Tu đi theo Triệu Bân.
Đường phố không một bóng người, mặt đường hỗn loạn lung tung máu me, tỏ rõ ở nơi này trước đây, từng xuất hiện một trận chiến đấu.
Triệu Bân dựa theo trí nhớ đi về phía trước, tìm kiếm vị trí hội giao dịch.
Mắt thấy càng lúc càng tới gần hội giao dịch.
Hắn nhịn không được bắt đầu trở nên khẩn trương.
Đầy đầu đều nghĩ tới con hổ kia.
Không biết nó còn ở nơi đó hay không.
Còn sống hay đã chết.
Otis đi theo sau Triệu Bân, không chút để ý đánh giá xung quanh, giống như đề phòng đột nhiên có sâu biến dị nhảy ra.
Quý Vô Tu cũng nhìn xung quanh, mặt đầy tò mò.
"Tới rồi, chính là nơi này.
" Triệu Bân đột nhiên dừng lại, chỉ vào vật kiến trúc hơi lâu năm.
Quý Vô Tu đánh giá trên dưới một phen, cứ cảm thấy có chút không ổn.
Nơi này tựa hồ bị sâu biến dị ghé qua, vách tường xung quanh bị phá hỏng bảy tám phần, có thể mơ hồ thấy không gian bên trong.
Sắc mặt Triệu Bân có chút khó coi, hiển nhiên cũng nghĩ giống như Quý Vô Tu.
"Vào xem.
" Otis dẫn đầu đi vào đi, thần sắc trầm tĩnh.
Quý Vô Tu theo sát sau đó, đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu, nhìn Triệu Bân đang khẩn trương không dám tiến vào phía sau, thúc giục kêu to vài tiếng.
Triệu Bân như mới tỉnh mộng, mau chạy theo.
Otis dùng dị năng đẩy gạch đá bị sụp xuống sang bên, vẻ mặt lãnh túc đi qua.
Xung quanh có một vài đoạn chân tay bị đứt rơi rụng, nhưng cũng không thấy bộ phận khác, ví dụ như đầu và thân thể.
Quý Vô Tu cảm thấy sởn tóc gáy.
Một phỏng đoán đáng sợ hiện lên.
Không phải là bị sâu biến dị ăn thịt luôn rồi chứ?
Lại tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng thấy thi thể sâu biến dị, thân hình khổng lồ mà dữ tợn, càng nhìn càng thấy ghê người, đặc biệt là răng nanh của nó, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Quý Vô Tu vòng qua thi thể con sâu biến dị này, tiếp tục thăm dò bên trong.
Sau khi xuyên qua một dãy hành lang, trước mắt rộng mở thông suốt.
Hiển nhiên đây là nơi gửi các vật phẩm của hội giao dịch.
Triệu Bân vội vàng dựa theo trí nhớ chạy tới nơi muốn đến, nhìn lồng nhốt thú ở bốn phía xung quanh, lại phát hiện đại đa số thú biến dị trong lồng sắt đã chết.
Chỉ có một con thú biến dị còn một hơi tàn.
Nhưng hiển nhiên cũng sắp không chống đỡ nổi.
Nó gầy chỉ còn lại một tầng da, có thể nhìn thấy rõ ràng xương sườn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy.
Nhìn thấy ghê người.
Nó đói đến không nâng nổi đầu lên, trừng lớn mắt nhìn Quý Vô Tu.
Một đôi mắt thú vốn nên thanh triệt, hiện giờ vừa vẩn đục vừa ảm đảm.
Tử vong bao phủ.
Quý Vô Tu nhìn mà lạnh cả người, bản năng tiến lên mở ra lồng sắt.
Thú biến dị nỗ lực ngẩng đầu, muốn bò ra ngoài.
Nhưng nó thật sự quá hư nhược rồi.
Ngay cả bò cũng rất vất vả.
Ánh mắt nó nhìn chằm chằm bên ngoài, tràn ngập khát vọng.
Cho dù chết, nó cũng không muốn chết ở trong lồng.
Nó lại lần nữa dùng đầu ngón tay câu lấy mặt đất, gian nan bắt đầu bò đi.
Rất nhanh, mặt đất xuất hiện vài vết máu.
Móng tay của nó đã sớm đứt gãy do trường kỳ đói khát.
Quý Vô Tu nhìn không đành lòng, nhanh chóng dùng dị năng nâng thú biến dị ra, lại nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
Thú biến dị nằm trên mặt đất, dần dần đôi mắt trống không nhìn Quý Vô Tu, cố sức rống lên một tiếng.
—— Cảm ơn.
Tâm trạng Quý Vô Tu cực kỳ áp lực.
Y không đành lòng nhìn con thú biến dị này chết.
Qua nhiều ngày như vậy, nó bị nhốt trong lồng sắt đói bụng từ lâu, cái loại cảm giác chờ đợi cái chết này có bao nhiêu dày vò.
"Hệ thống, ngươi có biện pháp nào cứu nó không?"
Hệ thống trầm mặc vài giây: [Xin lỗi ký chủ, đã quá muộn, nó đã chết.
]
Quý Vô Tu mờ mịt vài giây, lúc này mới phát hiện nó đã sớm tắc thở.
Trong lòng chợt trống rỗng.
Tại sao lại như vậy! !
Mà trái tim Triệu Bân bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Sau một hồi, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lại như thế nào cũng không tìm thấy tung tích của lão hổ.
Nó! ! cũng đã chết rồi phải không?
Đối mặt với cảm xúc mãnh liệt cực kỳ tự trách của ký chủ, hệ thống khô khan trấn an: [Nó kỳ thực chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng khát vọng tự do của nó quá mức mãnh liệt, lúc này mới khiến nó tới tận bây giờ chưa chết đi, ký chủ, ngài đã tận lực.
]
Quý Vô Tu mấp máy miệng, không nói lời nào.
Otis cau mày, nhìn bóng dáng tràn ngập khổ sở của cục cưng nhỏ, không nhịn được ngồi xổm xuống xoa xoa cục cưng nhỏ, an ủi nói: "Đây không phải lỗi của ngươi.
"
Thân thể cục cưng nhỏ sững lại, vẫn cố chấp cúi đầu.
Otis thở dài một hơi, lại lần nữa an ủi: "Đừng buồn.
"
Quý Vô Tu vẫn cúi đầu, lòng tràn đầy tự trách.
Không.
Rõ ràng đều là lỗi của ta.
Nếu ta có thể tới sớm một chút thì tốt rồi.
Nó sẽ không phải chết.
Ta rõ ràng có thể cứu nó.
Rõ ràng! ! có thể.
Otis vươn tay nâng đầu cục cưng nhỏ lên.
Lại thấy mặt nó ướt đẫm lệ.
Otis thấy được trong mắt nó tự trách và thương tâm.
Nó giống như sợ bị người phát hiện đang khóc, liều mạng lắc lắc đầu.
Nhưng nước mắt vẫn luôn không ngừng chảy xuống, khiến vành mắt ướt nhẹp, thoạt nhì càng thêm đáng thương.
Otis bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.
Hắn chưa từng an ủi bất cứ người nào, càng không thích có người lộ ra mặt yếu đuối trước mặt mình.
Điều này sẽ khiến hắn cực kỳ mất kiên nhẫn.
Nhưng khi đối mặt với sự yếu đuối của con thú biến dị này!.
Hắn chỉ cảm thấy tay chân hoảng loạn.
Đừng nói là mất kiên nhẫn, hắn hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám, liều mạng tìm kiếm các loại từ ngữ an ủi, muốn trấn an con thú biến dị này.
Otis vụng về an ủi: "Đừng khóc! ! "
Khuôn mặt lạnh lùng xưa nay chỉ còn lại tràn đầy đau lòng, Otis không ngừng vỗ về sau lưng cục cưng nhỏ, động tác mềm nhẹ: "Ngoan, đừng khóc! ! "
Đừng khóc.
Trong từng tiếng an ủi, cuối cùng cục cưng nhỏ không nhịn được bắt đầu gào khóc.
Bất lực giống như một đứa trẻ con, nhào vào lòng ngực Otis, phát tiết ra tất cả khổ sở và tự trách.
Tiếng khóc khàn cả giọng tràn ngập bi thương, từng tiếng cứa vào trái tim của Otis, hắn ôm chặt lấy cục cưng nhỏ yếu ớt, nỗ lực thề: "Về sau sẽ không có tình huống này nưa, ta thề ta cam đoan với ngươi.
"
Hắn không nghĩ ra được biện pháp an ủi nào khác.
Chỉ hi vọng có thể dùng biện pháp như vậy, để cục cưng nhỏ không bi thương nữa, cho dù đào rỗng hết tất cả tiền của hắn cũng được.
Không oán không hối hận.
Quý Vô Tu vẫn còn đang