Một sự im lặng chết chóc tràn ngập trong không khí.
Tất cả dường như đều không nói nên lời.
Úc Tưởng: Tại sao không ai nói chuyện?
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Xác bọn họ ở đây, nhưng hồn đã bay đến chín tầng mây cả rồi.]
"Yes! Xây dựng hoàn thành!" Điện thoại Úc Tưởng vang lên âm thanh nhắc nhở từ trò chơi, nháy mắt phá vỡ không gian im lặng, đem hồn vía mọi người kéo về.
Không đợi hai người trong cuộc là Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn lên tiếng, bác cả giống như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng quay đầu quát lớn: "Con, con nói hưu nói vươn cái gì? Con, con làm ta tức chết rồi..."
Nếu không phải có mặt hai người họ ở đây, Úc gia chắc chắn sẽ mắng chết cô.
Bác cả nhanh chóng áp chế cơn giận xoay người phân phó: "Mau, lấy ghế cho Trữ đại thiếu ngồi!"
Ông ta còn muốn tiếp tục giáo huấn Úc Tưởng, nhưng Trữ đại thiếu lại không thể chậm trễ được a.
Trữ Lễ Hàn nhướng mắt, tầm nhìn dừng trên người Úc Tưởng, không lên tiếng.
Anh muốn xem cô muốn diễn vở kịch này thế nào.
Thư ký Vương không khỏi giật giật khóe miệng, đưa tay nhận lấy ghế dựa từ người Úc gia, đặt sau lưng Trữ Lễ Hàn.
Thầm nghĩ, các người cũng thật không khí, còn dám tự mình chủ ở chỗ này.
Đảo khách làm chủ sao.
Đợi Trữ Lễ Hàn ngồi xuống, bác cả lại tiếp tục mở miệng, hỏi: "Con quen ngài ấy sao? Con biết ngài ấy là ai không?"
Úc Tưởng không chút hoang mang: "Bác cả nói ai?"
Bác cả lúc này giơ tay về hướng Trữ Lễ Hàn, ông ta không dám chỉ trỏ chỉ có thể dùng cả bàn tay giơ ra.
Bác cả: "Là vị này."
Úc Tưởng: "Ồ, là người có lòng tốt đưa tôi vào bệnh viện."
Thư ký Vương nhịn không được cười một cái.
Bà nội của tôi ơi! Trữ thiếu lúc nào mà được xem là người tốt vậy?
Trữ Lễ Hàn đưa mắt liếc qua, thư ký Vương ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng trở về dáng vẻ nghiêm túc.
Bác cả cắn răng: "Đây là Trữ đại thiếu, chính là Trữ thiếu của Trữ gia.
Con xem lúc nãy vừa mới nói mê sảng cái gì hả? Sao con dám..."
"Chờ một chút.".
Ông ta khựng lại, "Con vừa nói Trữ đại thiếu là người đưa con vào bệnh viện?"
Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhặt lên tấm ảnh vừa nãy bị ông ta vứtt, đưa tới.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Nếu không các người thử so sánh một chút đi a."
Bác cả đưa tay nhận lại tấm ảnh, chỉ là lần này tay ông ta có chút run rẩy.
So sánh?
Như vậy không phải là kêu Trữ đại thiếu đứng dậy cho ông ta xem bóng lưng sao?
Ông ta dám sao?
Âu phục giày da, nhìn qua đều giá trị không hề nhỏ.
Đúng a, trước đó sao ông ta không phát hiện ra chi tiết này chứ?
Thật sự là Trữ đại thiếu đưa vào bệnh viện? Nhưng...!nhưng tại sao?
Vào lúc ông ta khi thì khẳng định, khi thì phủ định, vô cùng rối rắm, Trữ Lễ Hàn lại lãnh đạm lên tiếng: "Ừm.
Là tôi."
Ngắn gọn mà mạnh mẽ, chỉ như vậy đã đủ đấm một phát vào vấn đề rồi.
Bác cả bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng, lúc ông ta cầm tấm ảnh kia đi vào, có nói lời nào không nên nói không...
Ông ta nghĩ được một nửa liền không dám nghĩ tiếp.
Editor: Ding Ding
Nguồn Wattpad: annieannie17398
Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: "Cảm ơn! Cảm ơn Trữ thiếu đã đưa con bé tới bệnh viện! Nhưng có thể cho tôi biết nó bị làm sao không?"
Úc Tưởng nghe thấy không khỏi nhìn sang.
Người đàn ông mặc áo khoác da màu đen, chừng năm mươi tuổi, làn da hơi thô ráp nhưng có thể nhìn ra lúc trẻ nhất định rất anh tuấn, đôi mắt kia vô cùng dễ nhìn.
Úc Tưởng: Có chút giống tôi.
Úc Tưởng: À không phải, là tôi giống ông ấy.
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên đoạn thông tin.
Úc Thành Tân, năm mươi hai tuổi, là cha của nguyên thân.
"Trúng độc." Lăng Sâm Viễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào.
"Cái gì?! Trúng độc?" Úc Thành Tân nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Mà đám người Úc gia cũng ngẩn người theo.
"Không phải vào bệnh viện dưỡng thai sao?" Úc Trung thốt lên.
Vốn dĩ hôm nay cậu ta muốn tới để chê cười Úc Tưởng một phen, nào ngờ chê cười đâu không thấy, chỉ thấy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Thư ký Vương nghe thấy lời này liền cảm thấy vô cùng áy náy, lên tiếng: "Dĩ nhiên không phải."
Nếu bọn họ không đưa Úc Tưởng tới phòng trà thì cô đã không bị liên lụy.
Dù trúng độc không nặng nhưng tấm ảnh kia bị lan truyền trên mang lại ảnh hưởng đến cô rất nhiều.
Bây giờ còn bị cả nhà Úc gia đến hỏi tội.
Tâm trạng Úc Tưởng nhất định...!Thư ký Vương nghĩ tới đây bỗng nhiên dừng một chút...!Cô hình như, tâm trạng còn rất tốt a?
So với Úc gia càng tốt hơn.
Anh có chút nghẹn lời.
"Không phải sao..." Một trong số người Úc gia ngượng ngùng lên tiếng.
Úc Trung không phục: "Vậy những bài viết trên mạng kia..."
Úc Tưởng: "Trên mạng viết cái gì cậu cũng tin, cậu là trùng giày sao?"
Trùng giày, sinh vật đơn bào.
Cô là mắng cậu ta không có não phải không?
Úc Trung sắc mặt khó coi, đang muốn lên tiếng đã bị Úc Thành Tân nhanh miệng hỏi trước: "Sao lại trúng độc? Bây giờ còn có vấn đề gì không?"
Quan Kim Mỹ cầm lấy tay Úc Tưởng, sắc mặt trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Úc Tưởng: "Con không sao."
Cô nghĩ nghĩ, lấy một bàn tay khác khẽ vỗ lên tay bà, sau đó cũng bị Quan Kim Mỹ nắm chặt.
Bác cả mặt mày co rúm, mỉm cười gượng gạo cố che đi sự xấu hổ, nói: "Không sao thì tốt.
Không sao thì tốt.
Úc gia đã tìm cho con một luật sư...!Chuyện này..."
Coi như chưa từng xảy ra được không a.
Câu cuối cùng bị nghẹn lại, ông ta không dám nói.
Chuyện này có quá nhiều ẩn khuất.
Không có lửa làm sao có khói.
Bác cả lần nữa quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn, thấp giọng hỏi: "Trữ đại thiếu hôm nay sao lại tới đây?"
Thư ký Vương cười hỏi: "Các người không biết bệnh viện tư nhân này tên gì? Thuộc sở hữu của ai sao?"
Người Úc gia phản ứng không kịp, hỏi lại: "Đây là bệnh viện tư nhân của Trữ đại thiếu sao?"
Thư ký Vương gật đầu: "Trữ thiếu đang rảnh nên tới đây xem một chút."
Xem một chút?
Là xem Úc Tưởng? Hay xem bệnh viện?
Bác cả nghe thấy lời này cũng không dám cao hứng, sợ mình hiểu sai ý, nhưng vừa nhìn về phía Úc Tưởng, ánh mắt ông ta nhanh chóng trở nên phức tạp.
Điều chỉnh xong trạng thái, ông ta quay sang Lăng Sâm Viễn, hỏi: "Vậy Lăng tiên sinh là vì cái gì..."
Lăng Sâm Viễn: "Tôi tới thăm Úc Tưởng."
Người Úc gia:!
Vốn dĩ bác cả còn muốn lần nữa chỉ vào Lăng Sâm Viễn hỏi Úc Tưởng có biết đây là ai không, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
Chính ông ta cũng phải hoảng hốt.
"Đi thăm bệnh lại không mang theo chút lễ vật nào a." Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn dừng lại, nói: "Sau khi biết hôm đó Úc Tưởng cũng bị trúng độc, tôi liền chạy tới thăm.
Không giống anh trai, vừa có