Úc Tưởng vẻ mặt vô tội.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, cảm thấy điện thoại rung lên thì cúi đầu xuống nhìn.
Úc Tưởng mở ra, lập tức thấy được tin nhân của Trữ Lễ Hàn.
"Tôi phải đi trước rồi." Úc Tưởng vừa nói vừa đứng lên.
Hà Vân Trác không giữ cô lại, hôm nay hắn trải qua quá nhiều chuyện kinh hãi, đến giờ vẫn chưa thể bịn tĩnh lại.
Ninh Nhạn đương nhiên cũng sẽ không giữ cô lại.
Tất cả thủ đoạn của cô ta bày ra đối với Úc Tưởng đều vô dụng.
Úc Tưởng không hề cảm thấy xấu hổ, cũng không lọt hố.
Mà ngược lại còn chọc cô ta tức sắp chết rồi.
Cho nên giữ lại làm gì nữa? Giữ lại để nghe Lăng Sâm Viễn nói lời yêu thương với cô sao?
"Úc tiểu thư có việc muốn đi trước sao?" Ninh Nhạn lần nữa bày ra nụ cười, lại giở trò cuối..
Cô ta nói: "Ninh Ninh, em đưa học tỷ ra ngoài đi."
Ninh Ninh bên ngoài vẫn bình thường, giật mình đáp: "A, được."
Lăng Sâm Viễn đứng lên: "Cùng nhau đi."
Hệ thống: [ Tôi xem cô làm thế sao! ]
Trữ Sơn còn ở đây.
Còn dám trái lời làm bậy?
Vừa rồi là tin nhắn của Trữ Lễ Hàn đúng không? Hai anh em bọn họ lại sắp đánh nhau a?
Nghĩ tới đây, hệ thống lần nữa bất tỉnh.
Hoá ra không chỉ người thật mới bị tức đến bất tỉnh.
Đến hệ thống cũng có thể!
Úc Tưởng không nhanh không chậm đứng lên, nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: "Trữ đổng còn ở đây."
Cô ngừng một chút, Lăng Sâm Viễn còn chưa kịp lên tiếng đã nói tiếp: "Tôi đang nghĩ, nên hất Coca hay nước chanh lên người Lăng tiên sinh thì tốt hơn? Như vậy mới có thể chứng minh sau khi nhận tiền chia tay rồi, cho dù anh có theo đuổi thì tôi vẫn thà chết không theo nha?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Lăng Sâm Viễn bật cười: "Được, vậy cô đi đi.
Cô nói đúng, ít ra cũng không thể trắng trợn làm bậy dưới mí mắt ông ta."
Câu này cũng chính là nói sẽ không đưa Úc Tưởng đi xem biệt thự nữa.
Úc Tưởng: "Ngoan, tạm biệt!"
Sau đó vui vẻ phủi mông rời đi, lúc đi vẫn không quên mang theo áo khoác của nữ hầu đưa khi nãy cùng với áo tây trang.
Lăng Sâm Viễn ngồi xuống, mắt híp lại, nguy hiểm nhìn Úc Tưởng.
Anh có chút hiếu kì.
Cô cũng chọc tức Trữ Lễ Hàn như vậy sao?
Ninh Ninh đưa Úc Tưởng ra đến cửa.
Úc Tưởng không muốn bị những người khác trông thấy, cô dừng chân nói: "Trở về đi, không cần đưa tôi."
Ninh Ninh: "Thế nhưng là..."
Úc Tưởng đối với nữ chính không ghét nhưng cũng không tính là thích.
Bởi vì một khi hào quang của Ninh Ninh càng lớn, thì càng có người phải ăn thiệt thay cô.
Úc Tưởng vươn tay, sửa sang trâm cài trước ngực của Ninh Ninh.
Kia là Ninh Nhạn đưa, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.
Úc Tưởng nói: "Mau chóng trở nên mạnh mẽ đi."
Đừng có để người vô tội chịu xúi quẩy thay cô nữa.
Ninh Ninh ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn Úc Tưởng đã đi xa.
Từ trước đến giờ, chưa từng có ai nói câu này với cô cả.
Chị gái sẽ nói với cô rằng, phải học lễ nghi của xã hội thượng lưu, cha mẹ ruột nói cô, phải học cách trở thành dáng vẻ nên có của tiểu thư Ninh gia; đồng nghiệp và bạn bè của cô sẽ nói đừng sợ, đừng lo lắng, cô đã là đại tiểu thư, không có gì phải tự ti cả, Lăng tiên sinh đối cô cũng rất tốt a...
Nhưng không có ai nói, cô phải mạnh mẽ lên.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Úc Tưởng giẫm lên giày cao gót, để người hầu dẫn cô đi tới bãi đậu xe của Hà gia.
Xe của Trữ Lễ Hàn đậu ở đó.
"Đã nhận chìa khóa chưa?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng theo Trữ Lễ Hàn lên xe, sau đó lấy ra tập văn kiệt.
Bên trong là giấy tờ bất động sản, chứng từ, còn có thẻ vào cổng và chìa khóa.
Úc Tưởng chìa khóa lên lắc lắc.
Có tổng cộng bảy chìa, bởi vì va chạm vào nhau mà vang lên âm thanh vô cùng dễ nghe.
Tâm tình Úc Tưởng không tệ, hào hứng nói: "Ầy, đi thôi."
Lái xe nghe thấy lập tức đạp chân ga.
Khu biệt thự này của Trữ Sơn nằm ở vị trí phồn hoa nhất, tổng cộng có mười căn.
Có thể nói đây là cột mốc trung tâm của cả thành phố.
Xung quanh những tòa nhà cao tầng, lại xuất hiện mười căn biệt thự, vô cùng chói mắt.
Cả đời này lẫn đời trước, Úc Tưởng đều chưa nghĩ tới mình có thể sống ở nơi xa hoa thế này.
Nhân viên cung cấp, vệ sĩ, phục vụ cộng lại có hơn trăm người.
Chỉ để phục vụ mười dãy biệt thự này.
Nếu Úc Tưởng chỉ đến một mình, có khi lại bị lạc đường mất.
Dù sao cũng là người nghèo a, trước đây chưa từng được trải nghiệm mà.
Trữ Lễ Hàn lại vô cũng thong thả, giống như đang về nhà của mình vậy.
Anh hạ kính xe xuống để Úc Tưởng quan sát kỹ hơn.
Xe đi qua một sân golf nhỏ, sau đó dừng trước chốt bảo vệ của biệt thự.
Cửa lớn mở ra.
Đầu tiên là vườn hoa lớn, nhỏ.
Trừ khuôn viên bên trong Úc Tưởng còn nhận được quyền sở hữu một cái hồ bơi lớn, cùng với hơn hai trăm mét vuông hoa viên.
Một khu đất dài như vậy, đều thuộc quyền sở hữu của cô.
Bảo