Một nơi khác, sau khi Hà Khôn Dân nhận điện thoại, hai mươi phút sau liền phải tiếp đón khách.
Trữ Lễ Hàn sau khi đi vào liền ngồi vào ghế giữa, thuận thế đảo khách thành chủ.
Hà Khôn Dân chỉ có thể đứng ở một bên, gọi thư ký mang cà phê tới.
"Có chuyện gì lại phiền Trữ đại thiếu đích thân tới đây vậy? " Hà Khôn Dân nặn ra nụ cười.
Tuổi của ông ta không nhỏ, cười lên một cái, khóe mắt liền xuất hiện nếp nhăn.
Bộ dáng chật vật, xấu xí.
Trữ Lễ Hàn nghĩ đến ngày đó ông ta đi theo Úc Tưởng lên lầu thì lửa giận càng dâng cao.
"Đại thiếu muốn gặp tôi, chỉ cần để thư ký Vương gọi một tiếng, tôi lập tức tới." Hà Khôn Dân nói tiếp.
Trữ Lễ Hàn ngồi trên ghế xoay một vòng.
Loại ghế này rất phù hợp với tác phong của đại thổ hào, lưng tựa lớn, làm từ da thật, ngoài ra còn khảm viền vàng.
Hà Khôn Dân ngồi lên, giống như nhà giàu mới nổi.
Nhưng Trữ Lễ Hàn ngồi lên lại tỏa ra khí chất nhà tư bản thật sự.
Nhất là khi anh ở nơi này ra lệnh, càng giống hơn.
Hà Khôn Dân nghĩ đến điểm này, tâm hồn càng hoảng loạn, lại nghe thấy Trữ Lễ Hàn khẽ lên tiếng: "Hà tổng từ chỗ này nhìn ra ngoài, có thể trông thấy cái gì vậy?"
Hà Khôn Dân lập tức nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Có thể trông thấy nhà cao tầng, trông thấy đèn sáng chói, trông thấy vô số nhân viên lương mỗi tháng chưa đến ba ngàn tệ, mệt mỏi làm việc dưới chân ông ta...!Quang cảnh này thỉnh thoảng sẽ khiến ông ta có cảm giác mình là chúa tể của thành phố này.
Trữ Lễ Hàn lại khẽ lên tiếng: "Hà tổng có phải muốn lấy được mảnh đất Kim Loan không?"
Hà Khôn Dân trong lòng giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại anh: "Trữ đại thiếu có ý..."
Ông ta không chút nghi ngờ, nếu Trữ Lễ Hàn nhúng tay vào, chắc chắn ông ta sẽ không lấy được.
Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng: "Hạng mục Phật Sơn trang, hình như Hà tổng vẫn chưa lấy lại được vốn?"
Ở trong cái vòng này.
Truyện Teen Hay
Trữ Lễ Hàn đứng ở vị trí cao hơn ông ta, cho nên nhân mạch càng rộng, tin tức càng nhiều, tầm nhìn đương nhiên cũng xa hơn.
Trữ Lễ Hàn có thể nhìn ra vấn đề của Hoằng Tuấn cũng không có gì lạ.
Khó trách nhiều người vừa hận anh, lại sợ anh.
Hà Khôn Dân run rẩy nghĩ thầm.
Trữ Lễ Hàn khuấy cà phê: "Tôi thật sự quan ngại, hôm nào đó Hà tổng đột nhiên nhảy từ chỗ này xuống thì làm sao bây giờ?"
Hà Khôn Dân nghe được câu này, cuối cùng không thể ngăn được run rẩy nữa.
Mà, nói là run rẩy hẳn còn chưa đủ.
Ông ta vội vàng lên tiếng: "Đại thiếu, tôi không biết mình rốt cuộc đã sai ở đâu? Nhờ Trữ thiếu nói rõ được không.
Chỗ Trữ đổng đến giờ tôi chưa từng hé lộ nửa lời..."
Trữ Lễ Hàn đương nhiên biết ông ta chưa nói.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Anh vốn chỉ muốn tra tấn ông ta mà thôi.
"Phải không?" Trữ Lễ Hàn buông tay, thìa cà phê chìm xuống, va vào ly sứ phát ra âm thanh thúy vang lên.
Đây chẳng khác nào chùy nặng, đập mạnh vào trong lòng Hà Khôn Dân.
"Thật, thật, tôi chuyện gì cũng không nói, ngài, ngài có thể tiếp tục ở cùng Úc tiểu thư, ở chỗ tôi hẹn hò cũng được, tôi nhất định sẽ giữ kín miệng a..." Hà Khôn Dân lên tiếng biện giải cho mình.
"Hẹn hò?" Trữ Lễ Hàn ngước mắt, khẽ xì một tiếng.
Một tiếng này dọa đến Hà Khôn Dân lập tức quỳ xuống.
Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua Vương Lịch.
Vương Lịch:?
Không hỗ là người theo bên cạnh Trữ Lễ Hàn lâu năm, chỉ cần nhìn cái nheo mắt của Trữ Lễ Hàn đã hiểu, Vương Lịch nói: "Hà tổng, nhưng mà Úc tiểu thư lại không muốn hẹn hò."
Hà Khôn Dân nghe xong liền choáng váng.
Tại sao? Bởi vì ngày đó bị ông ta phá giữ chừng? Cho nên Úc Tưởng thấy sợ hãi sao?
Xong rồi, cho nên hiện tại...!Trữ đại thiếu đem chuyện này cũng tính lên người ông ta rồi?
Vương Lịch nói xong thì quan sát sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.
Đại thiếu sắc mặt không đổi, cho nên lời này của anh nói không có sai.
"Tôi, tôi, tôi cũng không biết vì sao.
Nếu không để tôi giúp ngài đi tìm Úc tiểu thư a?" Hà Khôn Dân khom lưng khó khăn nói.
Trữ Lễ Hàn: "Ông cho rằng, ông tính là cái gì?"
Hà Khôn Dân đầu lân lân, không dám phản bác.
Trữ Lễ Hàn: "Ông đi tìm cô ấy, cô ấy càng không vui.
Ân? Hay là để Hà tổng nhảy từ đây xuống để bồi tội được không?"
Hà Khôn Dân đưa tay lau mồ hôi: "Không, không, tôi không dám.
Ngài nói đúng, tôi thì tính là gì chứ? Tôi sao có thể đi tìm Úc tiểu thư? Vạn nhất lại khiến Úc tiểu thư không vui..."
Hà Khôn Dân trong bụng oán hận cắn răng.
Ban đầu ở yến tiệc của Kim gia ông ta quả nhiên không nhìn lầm.
Nữ nhi Úc Gia này, đích thật là dáng dấp khá cao xinh đẹp câu người, ai nhìn thấy đều phải tâm động.
Nhưng ông ta không ngờ tới, cùng lúc với ông ta, còn có Trữ Lễ Hàn cũng động tâm, hơn nữa còn không phải là dạng vui chơi qua đường.
Hà Khôn Dân nhớ lại, xác thực cho tới bây giờ chưa nghe nói qua chuyện tình cảm của Trữ Lễ Hàn.
Vị này giống như trời sinh đã cách biệy với tình yêu.
Đây là lần đầu tiên, vậy chẳng phải ai động vào liền bị chém sao?
"Vậy Hà tổng nói xem phải làm gì?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
"Tôi, tôi là kẻ ngu muội, năm đó sáng lập được công ty đều là nhờ may mắn." Hà Khôn Dân gạt ra nụ cười, "Đầu óc của tôi như vậy, thật sự không nghĩ được cách giúp Trữ thiếu a."
Ông ta chủ yếu là sợ lại giẫm phải bãi mìn của Trữ Lễ Hàn.
Lúc này Hà Khôn Dân đột nhiên tự tát mình hai cái, miệng nói: "Tôi trước hết cùng Trữ thiếu bồi tội..."
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng, chỉ lãnh đạm mà nhìn chằm chằm vào ông ta.
Hà Khôn Dân đành phải gia tăng cường độ, tiếp tục tát vào mặt mình mấy cái, đánh đến trong đầu đều ong ong.
Sau đó