Sau khi ngủ trưa dậy, Cố Nguyên Bạch lấy phong thư Khổng Dịch Lâm viết thay ra xem thử.
Cố Nguyên Bạch xem xong, hết sức vừa lòng, y sửa sang lại một vài nét rồi đóng con dấu lên, bảo người ra roi thúc ngựa đưa đến Tây Hạ.
Nhị hoàng tử Tây Hạ dám thiết lập cục diện để lợi dụng Cố Nguyên Bạch, vậy Cố Nguyên Bạch cũng tính toán đáp trả lại một chút, hiện giờ lão hoàng đế Tây Hạ còn chưa chết, y sẽ khiến cho con đường đăng cơ của Lý Ngang Dịch gian nan trắc trở hơn một chút, xem như là thành ý của y.
Đợi đến khi Lý Ngang Dịch xử lý nội loạn xong, Phù Tang và vùng duyên hải của Đại Hằng cũng bắt đầu khai chiến.
Lý Ngang Dịch tự xem bản thân là người đánh cá, trai cò đánh nhau dữ dội như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này.
Để xem đến cuối cùng, người đánh cá được lợi, hay chim sẻ phía sau được lợi.
Cố Nguyên Bạch động miệng, cắn một ngụm lên môi.
Đau đớn chợt lóe qua, đôi mắt càng thêm sáng suốt tỉnh táo.
Y sẽ cho Lý Ngang Dịch đủ thời gian để ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, nắm giữ quân quyền trong tay.
Đợi sau khi Lý Ngang Dịch làm Tây Hạ trở nên mới mẻ rực rỡ hẳn lên, thì y mới thu mảnh đất này về tay.
Lý Ngang Dịch, là ngươi thua, hay là trẫm thắng đây?
Ngày đầu tiên của tháng bảy, cành liễu khẽ đung đưa, trời quang như bích ngọc phủ kín mưa bụi, sen nhỏ trong ao khẽ rung rung, cá bơi lội lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ kinh thành đã chìm trong mưa phùn mà sương mù mênh mông từ một ngày trước.
Giữa cơn mưa phùn lất phất bay, quan tài của Uyển thái phi cũng được nâng tới kinh thành.
Cố Nguyên Bạch mặc một chiếc áo bào trắng, đầu đội mũ miện, trên thân thêu hoa văn mười hai chương①.
Thắt lưng quấn quanh eo, ôm sát cơ thể, y phục đế vương nặng nề không chút cẩu thả, đã rất lâu rồi y mới mặc lại bộ y phục này, vậy mà lại để nghênh đón quan tài của Uyển thái phi.
Sau khi Uyển thái phi qua đời, toàn bộ y phục của hoàng đế đều đổi sang màu sáng.
Y phục sáng màu, từng chút từng chút thấm ướt nước mưa.
Mưa phùn bên sườn mặt chậm rãi ngưng tụ thành hạt châu, Cố Nguyên Bạch mới vừa động nhẹ một cái, chuỗi ngọc trên mũ miệng trước mắt đã lắc lư làm rối tầm mắt y.
Nếu có mưa, thì không thể thiếu gió.
Trước tầm mắt mơ hồ, quan tài trong màn mưa chậm rãi được nâng đến.
Bên trên quan tài được phủ một lớp màu trắng che chắn, không hề dính một giọt mưa nào, đợi đến khi người khiêng quan tài đứng yên lại, Cố Nguyên Bạch mới tiến lên một bước, giữa cơn gió và cơn mưa nhỏ lất phất, nâng vạt áo nặng nề lên.
Y phục hất rơi nước mưa xuống, đôi tay Cố Nguyên Bạch chắp lại, giơ lên trước người, rồi mới chậm rãi hạ xuống.
Sống lưng uốn lượn, bái một bái thật sâu về phía quan tài.
Trên môi hẳn là cũng dính nước mưa, thậm chí khi nói chuyện, đầu lưỡi còn nếm được hương vị đắng ngắt.
Mái tóc của Cố Nguyên Bạch ướt đẫm nước mưa, đôi mắt bị nước mưa làm nhòe đến sắp không thấy rõ quan tài của Uyển thái phi.
Bánh hoa mai thơm ngọt nhất đầu mùa đông, cùng ngồi dưới bóng cây râm mát nhất.
Những ký ức này, cũng theo quan tài chôn sâu vào tim.
Giữ chặt không buông, những ngày hè sau này, vào mùa đông trước mắt, môi Cố Nguyên Bạch khẽ nhếch, y lại nếm được vị mưa phùn rồi, cay đắng biến thành vị mặn, nước mưa đúng là không tốt chút nào cả.
Hoàng đế Đại Hằng khom lưng với quan tài của Uyển thái phi hồi lâu, sau đó mới thấp giọng: "Thái phi an giấc ngàn thu."
Các quan viên phía sau cũng đồng dạng giơ tay lên, cùng Thánh Thượng khom lưng bái.
Quy chế tang lễ của Uyển thái phi là quy cách cao nhất, còn văn bia của Uyển thái phi, cũng do Cố Nguyên Bạch đích thân cầm bút.
Đây là lần đầu tiên Cố Nguyên Bạch viết văn chương như vậy, đại khái là do tình cảm sâu sắc, y vừa nâng bút lên đã viết liền một mạch.
Sau khi văn bia được viết xong, người qua người lại nhìn thấy, không một ai là không hai mắt ướt át, lệ nóng doanh tròng.
[Ta và mẫu lâu ngày không gặp, dưới đình mát, người ân cần hỏi han nhiều đôi câu, ta nhìn gốc cây bên cạnh đến ngây người.
Trên cây có chim non, mẫu và ta cùng nhau ngắm nhìn, còn bùi ngùi than rằng: Chim non trưởng thành, sao có thể không rời khỏi mẫu? Ta nghiêng đầu nhìn sang, thấy tóc mai người đã có vài sợi bạc trắng.
Ngày hôm kia, ta lại tìm đến gốc cây nọ, chim già trên cây đã không còn, chỉ sót lại chim non nay đã trưởng thành mờ mịt ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng giống như ta lúc này đây.]
Điền Phúc Sinh nhìn thấy cái này, càng là nước mắt nước mũi ròng ròng khóc không thành tiếng.
Sau khi hạ táng Uyển thái phi, bãi triều ba ngày.
Suốt ba ngày này, Cố Nguyên Bạch tự nhốt chính mình trong thư phòng.
Mỗi ngày mãi cho đến khi trời tối, y mới đi ra ngoài.
Thoạt nhìn sắc mặt y còn rất tốt, chỉ có khóe mắt hơi ửng đỏ, giống như đào hoa khoác vũ, bi thương như có như không.
Người xung quanh chỉ đành coi như không biết, khi Điền Phúc Sinh hầu hạ Thánh Thượng dùng bữa tối, thấy Thánh Thượng ăn uống không tốt cho lắm, bèn nói: "Đoàn tăng nhân hộ tống quan tài Uyển thái phi đến đây, tiểu nhân có hỏi thử rồi, là tăng nhân của chùa Kim Thiền nổi danh ở Hà Bắc.
Bọn họ tự nguyện đến đây, hôm nay đã xin cáo từ với tiểu nhân, nhưng cái gì cũng không cần, một người so với một người còn lương thiện hơn."
Cố Nguyên Bạch thở dài một hơi: "Ngươi từng nói qua với trẫm, bọn họ từ kinh thành trở về Hà Bắc, lại từ Hà Bắc theo thái phi quay trở lại kinh thành.
Bọn họ có duyên với thái phi như vậy, trước khi đi, hãy dẫn bọn họ đến trò chuyện với trẫm một chút đi."
Điền Phúc Sinh đáp: "Tiểu nhân nhớ rồi."
Đêm hôm đó, Cố Nguyên Bạch mạnh mẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, y há to miệng thở hổn hển, ngón tay siết chặt chăn đệm trắng bệch, mất tự nhiên mà co rút.
Tiết Viễn ngủ dưới giường lập tức mở mắt, xoay người đi đến cạnh bàn rót tách trà, hai ba bước đưa tới trước môi Cố Nguyên Bạch.
Uống mấy ngụm nước xuống bụng, Cố Nguyên Bạch nắm chặt cổ tay hắn, bối rối ngửa đầu lên nói: "Tiết Viễn, ta mơ thấy ——"
Lời nói đột nhiên im bặt.
Tiết Viễn nhìn thẳng vào y, nửa người trên trần trụi trước mắt Cố Nguyên Bạch, vết sẹo đeo mơ hồ làm tăng thêm khí chất thổ phỉ của hắn.
Cố Nguyên Bạch nới lỏng tay ra, cúi đầu nhìn tách trà, nhìn chằm chằm vào gợn nước dập dờn bên trong, cơn ác mộng lúc trước chợt trở nên nhỏ bé vụn vặt, y giống như vô tình mà nâng tay lên xoa xoa mũi, nói: "Tại sao không mặc y phục?"
Tiết Viễn cười: "Trời có chút nóng."
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, từ ngón tay ngẩng đầu lên nhìn hắn, thân thể này của Tiết Viễn thật sự rất tuyệt, chỗ cần có đều có, vội nhìn thoáng xuống bên dưới, còn thấy......!Không tồi.
Mạnh mẽ có lực, bên trong đao kiếm sinh tử, dùng máu loãng và chiến trường rèn luyện ra sức sống bừng bừng.
Cố Nguyên Bạch hít một hơi thật sâu, đưa ly nước trong tay cho Tiết Viễn, lẩm bẩm nói: "Dù có nóng, ngươi cũng phải chú ý quy củ chứ."
Tiết Viễn cầm lấy ly nước, ngón tay trong lúc lơ đãng đụng phải ngón tay Thánh Thượng.
Thánh Thượng nheo mắt lại, giống như bị giật mình mà bật người lùi về phía sau, tách trà từ đầu ngón tay hai người chợt rơi xuống, đổ ào trên chiếc chăn tơ lụa, ngay tức khắc thấm ướt một mảng vải dệt.
Tách trà từ trên tơ lụa mượt mà trượt xuống, nhẹ nhàng bắn lên đệm chăm mềm mại trên giường.
Tiết Viễn dừng lại, cúi đầu yên lặng nhìn tách trà cuối cùng cũng đứng yên, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch đã thay đổi.
Vẻ mặt Cố Nguyên Bạch bình tĩnh, liếc mắt nhìn nơi ướt át kia một cái, vô cùng trấn tĩnh nói: "Lấy cái chăn mới đi."
Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, đứng yên bất động.
Trong đêm tối, hắn đứng ở mép giường có chút dọa người.
Nửa thân trên để trần, bất luận hắn có làm gì Cố Nguyên Bạch hay không, chỉ cần nhìn những đường cong phập phồng trên người