(Chương sì poi tránh reup, hẹ gặp lại mn vào cuối tuần hen)
Một đôi bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn sốt ruột đến độ mồ hôi đầy đầu, lòng bàn tay thô ráp thật cẩn thận: "Sao tự dưng lại khóc thế?"
Cố Nguyên Bạch chưa từng khóc trước mặt người khác bao giờ.
Nhưng giờ phút này, y lại im lặng mặc cho nước mắt rơi đầy mặt, không ra mảy may tiếng vang nào, lặng yên không một tiếng động, chờ tới khi Tiết Viễn phát hiện ra, vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy trái tim co rút.
Cố Nguyên Bạch thuận thế bắt lấy cổ áo Tiết Viễn, ngón tay nắm y phục siết chặt, bộ y phục màu đen nhăn nhúm thành một đống, mãi cho đến khi cảm giác bỗng dâng trào lên kia tiêu tan, Cố Nguyên Bạch mới buông tay ra, lẩm bẩm: "Ta thế mà lại khóc sao."
Tiết Viễn lau mau khóe mắt y, Cố Nguyên Bạch không khỏi nhắm mắt lại, không khí giữa hè cực nóng, tay Tiết Viễn vừa chạm vào, những giọt nước mắt giống như bị nóng đến ngừng rơi.
Tiết Viễn cầm lấy khăn ấm từ trong tay cung hầu, lau nhẹ mặt Cố Nguyên Bạch, đau lòng đến không nói được gì: "Đừng khóc."
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, Cố Nguyên Bạch chậm rãi nhắm mắt: "Không có gì."
Y đè ép sự lúng túng vừa mới dâng lên xuống, đến khi mở mắt ra, lại nhìn thấy cổ áo Tiết Viễn bị y nắm chặt đến mở ra tán loạn, trên mặt Cố Nguyên Bạch chợt lóe qua một tia xấu hổ.
Y duỗi tay sửa sang lại vạt áo cho hắn, cầm lấy khăn: "Tay."
Trên tay Tiết Viễn có vài vệt nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt của Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cúi đầu, nghiêm túc lau tay cho hắn, tỉ mỉ lau sạch cả những kẽ ngón tay.
"Tay Thánh Thượng thật nhỏ." Vuốt ve, Tiết Viễn đột nhiên sầu lo nói: "Cũng thật gầy, cổ tay nhỏ như vậy, chỉ cần hai ngón tay là thần có thể nắm trọn rồi."
Thương cảm trong lòng Cố Nguyên bạch bị đánh nát: "Lời này của Tiết tướng quân đúng là buồn cười, ngón tay trẫm dài, nếu so sánh với tay nữ tử, ít nhất cũng phải lớn hơn hai ba vòng, con mắt nào của ngươi nhìn thấy tay trẫm nhỏ thế?"
Tiết Viễn đột nhiên trầm mặt xuống: "Thì ra Thánh Thượng biết tay nữ tử lớn nhỏ cỡ nào."
Cố Nguyên Bạch: "Chỉ là trẫm cảm thấy ngươi đang trợn mắt nói dối thôi."
Tiết Viễn nhìn ra tâm trạng của y vẫn chưa tốt lên, bèn nghĩ biện pháp chọc y vui vẻ, ngón tay khẽ cào nhẹ một cái vào lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch, nửa thật nửa giả mà đen mặt: "Thần cũng không biết tay nữ tử lớn cỡ nào, nhỏ cỡ nào."
"Vậy ngươi xem thử, sờ thử đi." Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, hất tay Tiết Viễn ra, khăn cũng ném cho cung hầu: "Tránh ra, đừng ở đây cản trở tầm mắt trẫm."
Tiết Viễn không thể nào hiểu được mà đứng lên, lui sang một bên nhìn theo bóng dáng Cố Nguyên Bạch, hoàn toàn chịu thua.
Cố Nguyên Bạch cầm đồ Thái Y Viện đưa qua lên xem thêm một lần nữa ở phần cuối, những hạn chế trong đó cũng được Thái Y Viện liệt kê ngắn gọn hàm súc hết ra.
Thân thể Cố Nguyên Bạch quá suy yếu, cho dù có bồi dưỡng kỹ, thì vẫn không thể nào có con nối dõi được.
Thân thể y là trời sinh yếu ớt, lại bỏ lỡ mất thời điểm tốt nhất khi còn trẻ, hiện giờ chỉ có thể cố gắng hết sức bồi bổ cho thân thể y một chút, kéo dài tuổi thọ không khó, chỉ có điều không thể khỏe khoắn chạy nhảy như người bình thường thôi.
Đối với một đế vương, không thể sinh con nối dõi không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất, thế nhưng Cố Nguyên Bạch lại chấp nhận rất nhanh.
Chỉ cần có thể tốt hơn hiện tại, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ, Cố Nguyên Bạch đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Chờ sau khi Cố Nguyên Bạch gật đầu chấp thuận, Thái Y Viện liền bắt đầu dựa theo liệu trình đã để ra mà chuẩn bị.
Năm ngày sau, trong thời tiết mưa dầm, có một người đội mưa chạy đến bẩm báo rằng hai ngày trước hòa thân vương phi đau bụng, đã hạ sinh được một nữ hài, hiện giờ mẫu tử đều bình an, đang ở trong hòa thân vương phủ.
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, bỗng chốc đứng lên: "Nữ hài?"
Cung hầu nói: "Là một nữ hài."
Cố Nguyên Bạch xuất thần trong chốc lát, lẩm bẩm: "Nữ hài rất tốt, rất tốt."
Lộ ra ý cười: "Phái người đi thông báo cho hòa thân vương, đồng thời bàn thưởng, vương phi yêu cầu cái gì thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho mẹ con các nàng, ai cũng không được chậm trễ."
Nói xong, Cố Nguyên Bạch liền đi qua đi lại trong điện, y cũng không rõ bản thân mong hòa thân vương phi sinh con trai hay là con gái, nếu là con trai, vậy nhất định phải nhận nuôi dưới gối Cố Nguyên Bạch, vương phi không thể tự mình nuôi nấng.
Nhưng hiện giờ lại sinh ra được một nữ hài, vậy thì Cố Nguyên Bạch cần phải chọn ra một đứa nhỏ khác trong phủ các tông thân.
Y thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại có chút thả lỏng, nếu đứa nhỏ của Cố Triệu trở thành con nuôi của y, về sau sẽ ngồi trên ngôi bị hoàng đế của y, nói chung y vẫn......!có chút nhìn không nổi.
Thế nhưng nữ hài thì không như vậy, thậm chí bởi vì là nữ hài, vương phi cũng sẽ được thoải mái hơn một chút.
Nếu nàng muốn tự nuôi nấng nữ nhi của mình, vậy thì cứ nuôi.
Còn nếu nàng không thích đứa nhỏ này, vậy thì đưa vào trong cung, Cố Nguyên Bạch sẽ nhận đứa nhỏ này làm con mình, cho nàng địa vị trưởng công chúa tôn quý của một nước.
Chẳng qua từ trước đến nay vương phi vẫn luôn cứng cỏi, nàng sẽ không chút do dự mà lựa chọn độc thân tự mình nuôi con đâu.
Nếu là như thế, Cố Nguyên Bạch sẽ tận hết khả năng để bồi thường cho hai mẹ con nàng, thay hòa thân vương làm chỗ dựa cho hai người.
Cố Nguyên Bạch có thể thả hòa thân vương đến Bắc Cương, đã là đế vương nhân từ rồi, chỉ vì nể tình hòa thân vương bị người hãm hại đến nông nỗi này thôi.
Nhưng nếu hòa thân vương đã chọn con đường này, vậy đừng bao giờ mơ đến chuyện về kinh nữa.
Cho dù hòa thân vương phi cầu xin cũng không thể, Cố Nguyên Bạch đã lui một bước, sẽ không bao giờ lui thêm một bước nữa.
Chờ đến ngày hưu mộc thời tiết sáng sủa, Cố Nguyên Bạch liền âm thầm đến hòa thân vương phủ, thăm em bé vừa mới sinh ra.
Bà đỡ ôm tiểu nha đầu ra ngoài: "Thánh Thượng, người xem này, đây là tiểu thư đầu tiên của hòa thân vương phủ chúng ta đấy."
Đứa nhỏ còn đang ngủ, lông tóc thưa thớt, hai tay nhỏ nắm lại đặt hai bên sườn, nhỏ đến giống như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không chịu nổi, Cố Nguyên Bạch không nhìn lâu, bảo người nhanh chóng đưa đứa nhỏ vào trong.
Hiện tại vương phi không thể gặp người, vì vậy nàng bèn phái thị nữ bên người đến truyền lời.
Vừa hỏi hòa thân vương bị xử trí thế nào, hai là nàng có thể tự mình nuôi nữ nhi của mình hay không.
Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Hỏi chủ nhân của ngươi có muốn gặp hòa thân vương hay không, có muốn tự nuôi nấng nữ nhi của mình hay không."
Thị nữ chạy về hỏi hòa thân vương phi, vương phi ôm nữ nhi của mình, ôn nhu nắm tay đứa nhỏ đặt trước môi hôn lên một cái, quay đầu lại nói: "Ta không muốn gặp vương gia, ta chỉ muốn yên yên ổn ổn mà nuôi nấng nữ nhi thôi."
Sau khi biết tin mình sinh được một nữ nhi, không ai biết trong lòng nàng đã cảm thấy