(Chương sì poi tránh reup, hẹn gặp lại mn vào cuối tuần hen)
Nửa tháng sau, Cố Nguyên Bạch nhận được tin thủy quân ở vùng duyên hải giành chiến thắng.
Lưỡng Chiết, Phúc Kiến, Quảng Nam đều thắng, không chỉ thắng, mà lá gan bọn họ còn rất lớn, thế mà lại dám một đường đuổi theo quân Phù Tang đến tận nơi đóng quân trên đảo của thủy quân bọn họ.
Cố Nguyên Bạch đã đánh giá thấp thực lực của thủy quân và tàu chiến Đại Hằng, thủy quân ba phương đuổi theo sát nút, sau khi vây kín đám Phù Tang đang chạy trốn lại thì dùng hỏa công, hỏa thế liên miên, nhân cơ hội chiếm luôn hòn đảo quân sự này.
Cố Nguyên Bạch sai người mang Vương tiên sinh lên đây, để người đọc từng câu từng chữ về tình hình ở vùng duyên hải cho hắn nghe.
Vương tiên sinh lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh bị đánh nát, khóe mắt như muốn nứt ra, hết sức giãy dụa ra khỏi dây thừng đang trói hắn, Cố Nguyên Bạch nâng tách trà ấm lên, ngẩn người mà nhìn cảnh thu ngoài điện.
Đợi đến khi từng tiến nức thở đau khổ của Vương tiên sinh dần nhỏ lại, hoàng đế Đại Hằng mới quay đầu lại nhìn hắn, khóe môi nở một nụ cười ấm áp: "Vương tiên sinh, thủy quân triều ta còn phải cảm ơn ngươi đấy, nhờ có ngươi, thủy quân của ta mới có thể lấy được nhiều áo giáp, lương thực, dầu hỏa của Phù Tang như vậy."
Ánh mặt trời mùa thu chói lọi, hoàng đế cầm cái tách trong tay, dưới ánh mặt trời giống như trở nên trong suốt, đôi mắt mỉm cười nhuộm màu nâu ánh vàng.
Trong cổ họng Vương tiên sinh dâng lên mùi vị tanh ngọt, hoàng đế Đại Hằng có một túi da vừa vô hại vừa phúc hậu, thế nhưng lòng y lại thật tàn nhẫn.
Hắn tự nói với chính mình đây đều là giả, Phù Tang chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể thua chứ?
Thiên quốc Đại Hằng, cho dù là một thượng quốc với diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhưng vội vàng ứng chiến như thế, vẫn có thể tự tin như vậy sao?
Cố Nguyên Bạch cảm thấy không đủ, lại cười nói: "Phù Tang đã làm sai, triều ta đương nhiên phải dạy bảo Phù Tang sửa chữa sai lầm, trở về con đường đúng đắn.
Thế nhưng chuyện này rất vất vả, Phù Tang muốn được triều ta dạy bảo, vậy thì phải phụ trách gánh quân nhu đến Phù Tang cho quân ta, đồng thời cũng phải bồi thường đủ cho Đại Hằng.
Thiên triều thượng quốc ta, không ngại vất vả mà đi thêm một chuyến đâu."
Lời này vừa ra, Điền Phúc Sinh cũng không khỏi sửng sốt.
Còn, còn có thể như vậy?
Cố Nguyên Bạch nói xong không thèm nhìn ánh mắt đang trừng lớn như hận không thể giết chết y của Vương tiên sinh: "Dẫn xuống đi."
Chiến tranh ở vùng duyên hải cách kinh thành xa xôi ngàn dặm, không thể khiến các bá tánh đồng cảm như chính bản thân mình trải qua, cho nên tin tức lần này không được đăng trên《Đại Hằng quốc báo》.
Tin tức được lan truyền rộng rãi hơn, chính là tin tức hoàng đế hôn mê đã lâu do Vương tiên sinh lan truyền trong kinh thành.
Vào giữa tháng chính, vì để đánh vỡ lời đồn kia hoàn toàn, Cố Nguyên Bạch đã xuất hiện trước mặt bá tánh, lên đài cúng trăng.
Hoàng Đế mặc một bộ cổn phục, lụa trắng quấn quanh tay, khi khom người xuống lộ ra lưng eo gầy yếu, chuỗi ngọc trên mũ miệng như mưa châu va vào nhau, mỗi một động tác đều như tranh vẽ.
Bá tánh từ xa nhìn Thánh Thượng, ngàn vạn cấm quân dựng thẳng trường thương lên, sắc mặt nghiêm túc.
Khi Thánh Thượng ra ngoài, bá tánh có thể vây xem, nhưng không thể lớn tiếng gọi to, chỉ có thể nhìn lên cao mà chờ mong.
Khi Thánh Thượng thắp hương, cánh tay nhẹ nâng, ống tay áo xắn lên, động tác nước chảy mây trôi khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cao cao tại thượng, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Các bá tánh không biết nói những lời dễ nghe hoa mỹ, chỉ cảm thấy Thánh Thượng không hổ là Thánh Thượng, làm cái gì cũng cảm thấy thật uy nghi.
Chử Vệ và Đồng Song cũng đứng bên ngoài xem, tầng tầng lớp lớp cung nhân và thị vệ vây quanh che bóng dáng của Thánh Thượng đến kín mít, thỉnh thoảng mới có thể thấy vạt áo ở chân chợt lóe qua.
Đồng Song nhìn hồi lâu, chợt cảm thấy không đúng, vội vội vàng vàng túm ống tay áo Chử Vệ: "Tử Hộ, hình như mỹ nhân mà ta và ngươi nhìn thấy lúc đứng dưới Trạng Nguyên lâu hơi giống Thánh Thượng thì phải?"
Chử Vệ nhàn nhạt nói: "Đó chính là Thánh Thượng."
Đồng Song lặng im một lát, tức khắc nhảy dựng lên: "Cái gì!"
Chử Vệ khẽ nhíu mày, Đồng Song bình tĩnh lại, đè thấp thanh âm nói: "Sao ngươi không nói với ta đó là Thánh Thượng!"
"Lúc đó ngươi đâu muốn vào triều làm quan, cũng không muốn dây dưa với miếu đường." Chử Vệ nói ngắn gọn: "Cần gì phải nhiều lời với ngươi?"
Đồng Song nghẹn lời, lắc đầu không nói nổi câu gì, không ngừng lẩm bẩm: "Chử Tử Hộ, ngươi được lắm."
Chử Vệ vẫn đang nhìn Thánh Thượng.
Thời tiết hôm nay khá tốt, cổn phục dùng y phục xuân thu, đai lưng thắt nhẹ bên hông, bởi vì cách khá xa, ngược lại có thể nhìn thấy cổ, tay và thân mình gầy ốm của Thánh Thượng.
Trong lòng Chử Vệ dâng lên vài phần lo lắng, mấy ngày trước Thánh Thượng hôn mê, sợ là bây giờ sức khỏe yếu càng yếu hơn trước rồi.
Uyển thái phi qua đời, cũng không biết Thánh Thượng có chấp nhận được không.
Nhưng ngoại trừ ở bên ngoài lo lắng......!Hầu kết Chử Vệ lăn lên lăn xuống, hắn rũ mắt, hàng mi dài che khuất thành bóng đen.
Năm ngón tay thon dài hơi động, giống như muốn ôm cái gì đó.
"Chử Vệ!"
Đồng Song bỗng lên tiếng làm hắn bừng tỉnh,, Chử Vệ chắp đôi tay sau người, sắc mặt không chút thay đổi mà nghiêng đầu, ngước mắt hỏi: "Hả?"
"Thánh Thượng sắp đi rồi." Đồng Song nói: "Nơi này đông người, một lát nữa chắc chắn sẽ chật kín đường, không bằng bây giờ đi trước?"
Chử Vệ lại đứng yên không nhúc nhích: "Ngươi đi trước đi."
"Ta đi trước?" Đồng Song kinh ngạc,
Chử Vệ gật đầu, áo bào trắng bao quanh càng hiện ra thân hình thon dài của hắn: "Ta đi gặp Thánh Thượng."
Thánh Thượng ngồi trên long liễn, sáu con tuấn mã phía trước còn chưa động chân, người hầu đã chạy tới nói: "Thánh Thượng, Chử đại nhân muốn tới bái kiến người."
Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài: "Bảo hắn đến đây đi."
Tiết Viễn nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên: "Thánh Thượng, chuỗi ngọc trên mũ miệng của người bị rối kìa."
Cố Nguyên Bạch nâng tay khảy nhẹ một cái, hạt châu dưới sự đụng chạm của y vang lên từng tiếng giòn tan không ngớt, đầu ngón tay y lạnh băng mà trắng nõn, năm ngón tay quấn lấy sợi dây, sợi dây màu đen cùng hạt châu trong suốt vướng lên ngón tay thon dài dây dưa không rõ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Nếu hạt châu là một người, sợ là sẽ bị đầu ngón tay y làm cho đỏ mặt: "Chỗ nào?"
Tiết Viễn nhất thời xem đến mê muội, nghe thấy y hỏi mới tỉnh lại.
Tầm mắt hắn thoáng liếc Chử đại nhân cách đó không xa đang đi tới, khóe chợt lóe qua một nụ cười lạnh.
Tiết Viễn xoay người lên xe ngựa, uốn gối quỳ xuống đất, thật cẩn thận gỡ hai chuỗi ngọc đang rối vào nhau ra.
Cố nguyên bạch một tay chống mặt sườn, hơi hơi cúi đầu phương tiện hắn động tác.
Chử vệ đến gần sau, đập vào mắt đó là như vậy một màn.
Hắn đôi mắt chợt căng thẳng, khóe môi ép xuống ra một cái không vui độ cung, ngắn ngủi sau liền khôi phục nguyên dạng, thong dong tiến lên hành lễ, "Thần bái kiến Thánh Thượng."
Cố nguyên bạch tùy ý gật gật đầu, lười thanh: "Tiết chín dao, ngươi còn chưa hảo?"
"Thần này liền hảo." Tiết xa đem lưu châu thuận hảo sau mới buông tay, lại làm trò Chử vệ mặt chính chính cố nguyên bạch quần áo, khuất thân nhảy xuống xe ngựa.
Chử vệ mắt đen bình tĩnh, đem hắn làm những chuyện như vậy xem đến rõ ràng.
Một lát sau, hắn khóe môi hơi hơi gợi lên, lộ ra một cái cười nhạt tới, "Thánh Thượng này đó thời gian thân thể còn an khang?"
"Đều cũng không tệ lắm," cố nguyên bạch cười cười, "Nhà ngươi tiểu tứ lang lại như thế nào?"
Chử vệ nhất nhất nói, hắn lời tuy thiếu, nhưng những câu đều không có lệ, cố nguyên bạch đãi hắn nói xong lúc sau liền gật gật đầu, cho rằng Chử vệ nói xong lời nói liền sẽ đi rồi, nhưng Chử vệ lại chần chờ một lát, "Thánh Thượng, thần trước đó vài ngày