Trong kinh thành có hai trường học chính thức, một là Quốc Tử Học, hai là Thái Học.
Vào buổi tối, tin tức từ Quốc Tử Học không biết thế nào lại truyền tới Thái Học, chưởng giáo Thái Học mặt dày đưa ra lời mời hợp tác, cũng cử ra bốn đội thi đá cầu, tính toán ngày mai so một trận với Quốc Tử Học trước mặt Thánh Thượng.
Học phủ các ngươi tự chơi với nhau thì có gì hay? Để bọn ta thi đấu cùng! Học sinh của bọn ta sức cao lực lớn, đá cầu rất giỏi a!
Để Quốc Tử Học không cách nào từ chối, Thái Học đưa ra lý do vô cùng hợp lý.
Ngày thứ hai, Thánh Thượng quả nhiên giá lâm, hôm nay Thánh Thượng mặc một thân thường phục, ngồi ngay ngắn trong đình có mái che, lúc này xuân hàn còn hơi se lạnh, người hầu hạ cùng văn võ đại thần bên cạnh không dám để ngài dính một chút gió lạnh nào.
Trong đình đối diện với sân thi đấu trống không, chậu than để một bên, lúc này trận đấu còn chưa bắt đầu mà hai bên đã đầy kín bá tánh nghe tin mà đến.
Những người này, cho dù chen lấn đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn được nhìn thấy Thánh Thượng một lần.
Bên ngoài thanh âm ồn ào, náo nhiệt đến ầm trời, thậm chí còn có người leo lên cây, ôm lấy thân cây mà duỗi cổ ra xem.
Hai tay của Thang Miễn - con trai Hộ Bộ thượng thư siết chặt đến tê dại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương đến khó chịu, đến khi nhìn đến Thánh Thượng ngồi trong đình xa xa, khẩn trương lại biến thành hừng hực ý chí chiến đấu.
Bạn tốt của hắn là thế tử Bình Xương Hầu, lúc này cũng khẩn trương hề hề mà nói chuyện với Thang Miễn: "Ta cảm giác hình như chân bị chuột rút."
Thang Miễn cả kinh: "Mau xoa bóp một chút đi, lát nữa trận đấu bắt đầu, chúng ta nhất định phải đá thật tốt cho Thánh Thượng xem."
"Chính là vì biết Thánh Thượng ở đây nên ta mới khẩn trương." Vẻ mặt thế tử Bình Xương Hầu đau khổ: "Cha ta nghe nói hôm nay ta đá cầu cho Thánh Thượng xem, sáng sớm trời còn chưa sáng đã gọi ta dậy, hết đi quyền lại đến chạy bộ, làm ta mệt muốn chết rồi."
Thang Miễn cứng họng, lo lắng mà quẹo trái quẹo phải: "Ngươi chính là thần long bái vĩ, chơi cực giỏi, không thể thiếu ngươi được."
Thế tử Bình Xương Hầu nhịn không được đắc ý dào dạt, nỗ lực duỗi duỗi chân, "Tê" một tiếng: "Ta xoa bóp một chút đã."
Trong sân đá cầu phần lớn đều là những tiểu tử còn chưa cập quan, nghe nói Thánh Thượng đến, người vây xem lại còn đông như vậy, tuy có chút luống cuống nhưng phần lớn vẫn là hưng phấn kích động.
"Bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, vậy mà đám tiểu tử này lại không sợ a." Cố Nguyên Bạch khoác một kiện áo lông chồn, lông tơ màu trắng bao quanh đến sườn mặt: "Nhìn xem, còn mặc y phục mỏng như vậy."
Điền Phúc Sinh đau lòng Thánh Thượng, thật cẩn thận châm trà cho y: "Chạy một lát liền ra mồ hôi, chỉ là sau khi đổ mồ hôi rất dễ cảm lạnh, bọn chúng còn trẻ, có thể chịu được."
"Phân phó xuống, đợi lát nữa đá xong đem canh gừng lên, để người trong học phủ chú ý một chút, đừng để được nhỏ mà mất lớn."
"Vâng." Điền Phúc Sinh cho người phân phó xuống.
Trận đấu giữa hai học phủ, hiển nhiên là rất hấp dẫn người xem, thanh âm ủng hộ cùng tiếc nuối vang lớn, lan đến ngọn đồi cách đó không xa.
Chử Vệ cùng Đồng Song đang đi dạo, từ xa nhìn thấy cảnh tượng nào nhiệt này, cười nói: "Nếu không phải ta không có hứng thú với đá cầu thì ta cũng muốn qua đó góp vui một chút."
Sắc mặt Chử Vệ nhàn nhạt, một thân thanh y, bộ dáng phong lưu tiêu sái, khí thế hiên ngang, giữa mày có vài phần lạnh băng xa cách, quả thực là người đẹp như ngọc, là đệ nhất mỹ nam tử nổi tiếng nhất kinh thành.
"Ồn ào." Chử Vệ nói: "Thượng hữu sở hảo, hạ tất đầu chi."
Đồng Song đùa nói: "Ngươi nên cao hứng Thánh Thượng bây giờ không phải là kỳ trân dị bảo, bằng không đối với thiên hạ thương sinh mà nói, nhất định là một hồi tai nạn a."
Chử Vệ lạnh mặt nhìn đám người quen biết cách đó không xa, bảy năm trước sau khi hắn thi khảo trúng Giải Nguyên liền ra ngoài học hỏi, đã thấy nhiều cảnh bá tánh khốn khổ ăn không no, ngủ không ngon, càng thêm thất vọng với người thượng vị hiện tại.
Đương kim Thánh Thượng không công không tội, không có năng lực, để quyền thần trèo lên đầu khi dễ nhiều năm như vậy, thật sự không có điểm nào để Chử Vệ nhìn với con mắt khác.
Đồng Song nhìn sắc mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ cười cười, thản nhiên tiếp tục đi dạo.
Đại Hằng bây giờ tuy bên ngoài là trời yên biển lặng, thế nhưng những người có mắt nhìn đều có thể thấy được, thái bình này chẳng thể duy trì được bao lâu.
Một khi tiểu hoàng đế ốm yếu bệnh tật này chết đi, loạn trong giặc ngoài, đám sói chực chờ xung quanh, chỉ cần thời cơ vừa đến liền lôi kéo đám quyền cao chức trọng, tranh đoạt binh mã về tay.
Liền tính cho dù tiểu hoàng đế mệnh tốt không chết, y cũng có khả năng thuần phục được đám ác lang đói đến hai mắt phiếm lục quang đó sao?
Dùng cái gì để thuần, dùng thân thể yếu nhược để thuần sao?
Trận thi đá cầu này vô cùng náo nhiệt, đám người thi đấu đều mồ hôi đầm đìa, người vây xem cũng không kém là bao.
Càng quan trọng hơn là, những thiếu niên lang này vừa rời sân liền có nội thị trong cung đưa một chén cang gừng nóng hổi tới, sau khi biết đây là Thánh Thượng cố ý dặn dò, không ít thiếu niên gia cảnh nghèo khó nhịn không được đỏ ửng cả mắt.
"Đa tạ Thánh Thượng." Bưng chén canh gừng lên uống, toàn thân lập tức trở nên ấm áp, có vài thiếu niên lang thân cao mã lớn còn che giấu đôi mắt hồng hồng, khàn khàn nói: "Canh gừng uống rất ngon."
"Vài vị ca nhi mau đi mặc thêm xiêm y đi." Nội thị trong cung cũng cực kỳ ôn hòa: "Dù sao cũng là đầu xuân, vạn vạn không thể coi thường."
Mọi người chậm rãi tan đi, thế tử Bình Xương Hầu - Lý Duyên sau khi bóp mũi uống chén canh gừng xong, hét lớn một tiếng: "Sảng khoái!"
Đưa chén