Tiết Viễn vừa về tới phủ liền cởi y phục ra.
Máu từ vết thương đã dính chặt lên y phục, mặt Tiết Viễn không chút biểu cảm, dùng lực kéo mạnh, vết thương thật vất vả mới ngừng chảy máu lại một lần nữa nứt ra.
Trên bàn Tiết Viễn đều là dược liệu do Thánh Thượng ban.
Đương nhiên, những dược liệu này không phải Cố Nguyên Bạch ban cho hắn, mà là cho Tiết nhị công tử.
Những dược liệu này, Tiết Viễn chưa từng dùng qua lần nào, mà hắn chỉ giữ lại để ngắm mà thôi.
Hô hấp Tiết Viễn thô nặng, thở hổn hển mấy hơi rồi kêu người gọi đại phu.
Hắn nghiêng đầu nhìn thử, thấy phía sau là một mảng máu thịt lẫn lộn, bỗng muốn cười.
Bị trọng thương, còn nhảy xuống hồ, ngâm nước hồ lâu như vậy, khéo vết thương cũng sắp thối rữa rồi.
Nhưng vui vẻ.
Ngàn vàng cũng khó đổi được sự vui vẻ của gia.
Chờ thêm một lát, đi theo đại phu đến chỗ Tiết Viễn còn có Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân đứng ngoài cửa, cao giọng quát: "Tiết Cửu Dao, rốt cuộc ngươi cất cái quái gì dưới gầm giường vậy!"
Tiết phu nhân vẫn luôn là người dịu dàng lý trí, là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt trong Tiết phủ.
Lúc này nàng lại lớn tiếng ẩn chứa tức giận mà chất vấn, gã sai vặt trong phòng suýt chút nữa thì quăng luôn chén thuốc, ngây ngẩn cả người.
Tiết Viễn lười biếng nói: "Khối ngọc."
Tiết phu nhân tức giận nói: "Đó mà là một khối ngọc sao?"
"Ta nói là khối ngọc, nó cũng chỉ có thể là khối ngọc." Tiết Viễn: "Nương thấy rồi sao?"
Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Không những thấy, ta còn vứt đi luôn rồi.
Ngày thường ngươi làm loạn cỡ nào cũng được, ta với cha ngươi chưa bao giờ quản.
Thế nhưng Tiết gia......!Ngươi là lão đại, sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên rước dâu từ lâu rồi.
Lúc trước ở Bắc Cương, ta không bắt phải về cưới vợ, thế nhưng bây giờ ngươi đã về, theo ta thấy, vẫn nên hứa hôn cho người thôi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao còn học cái xấu như vậy a?"
Tiết Viễn: "Không thể vứt."
Thế nhưng Tiết phu nhân không nghe thấy ba chữ này, bản thân nàng nhịn không được nhiều lời một hồi, đợi nói xong lời cuối, trong mắt lại đẫm nước, cầm khăn tay xoa xoa khóe mắt một chút: "Nhi tử ngoan, ngươi vẫn còn trẻ.
Nương sẽ kiếm cho ngươi một cô nương tốt, chờ thành thân xong, ngươi ổn trọng hơn một chút thì nương an tâm rồi."
Tiết Viễn cười cười: "Ngươi dám cưới thê tử cho ta, ta liền dám giết thê."
Nước mắt của Tiết phu nhân tức khắc ngừng chảy, tức giận đến khó chịu, xoay người rời đi.
Tiết Viễn cao giọng nói: "Nhớ trả đồ lại cho ta."
Trong lòng đại phu tò mò, không nhịn được mà hỏi: "Bây giờ đại công tử cũng hai mươi bốn rồi, sao còn chưa muốn lấy vợ?"
Đại công tử không cưới vợ, nhị công tử đương nhiên cũng không thể cưới vợ.
Hiện giờ theo đà thăng tiến của Tiết Viễn, danh tiếng của hắn càng lúc càng tốt hơn, cùng với đó, danh tiếng của Tiết nhị công tử cũng thối đến mức đoán chừng ngay cả tức phụ cũng không cưới nổi nữa rồi.
Tiết Viễn nhắm mắt lại, không đáp lời.
Thời điểm hắn cười rộ lên, sự sắc bén liền lộ ra, thế nhưng lúc không cười lại trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Tướng mạo của Tiết Viễn rất khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không hề giống với những cậu ấm tuấn tú trong kinh thành, hắn ở biên quan đã nhiều năm, lăn lộn trên chiến trường và thảo nguyên rộng lớn hoang vắng khiến trong hắn hình thành nên một loại mâu thuẫn vừa dã man tự do lại vừa u ám ngột ngạt, lộ ra sự tà ác càn quấy và sắc bén như lưỡi kiếm.
Nam tử hán vang danh thiên hạ, nhi lang tốt mạnh mẽ cứng rắn, sợ là không thiếu nữ nhi muốn gả a.
Đại phu thấy đại công tử không muốn nói, cũng không nhiều lời thêm.
Qua một hồi lâu, Tiết Viễn vẫn đang nhắm mắt, giống như nói mớ: "Có thể cưới được là được."
Đại phu nói lời hay: "Tiết đại công tử muốn cưới, theo ta thấy, không có ai là không cưới được đâu."
Tiết Viễn ụp mặt trong gối cười hai tiếng, vai lưng cũng giật giật theo, sau đó cao giọng nói: "Người đâu, mang bạc tới đây.
Lời này nói rất đúng, không thể không thưởng!"
Một bên khác, từ lúc hòa thân vương bị Thánh Thượng đuổi về, sắc mặt vẫn luôn khó coi mà nhốt mình trong thư phòng, đến tận đêm cũng chưa ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, hòa thân vương phi bưng một chén canh bổ tới, tận tâm tận lực đến thăm hòa thân vương.
Trước cửa thư phòng của hòa thân vương không có người đứng gác, hẳn là vương gia cố ý cho lui xuống, hòa thân vương phi để thị nữ tiến lên gõ cửa, gọi: "Vương gia?"
Trong phòng không ai đáp.
Trong lòng hòa thân vương phi cảm thấy kỳ lạ, lại có chút lo lắng, nàng bèn đẩy cửa phòng ra.
Kẽo kẹt một tiếng, vài tia nắng sớm xuyên qua cửa chiếu xuống mặt đất trong thư phòng.
Cửa sổ trong phòng đóng kín mít, tối tăm đến mức có chút bức bối.
Hòa thân vương phi nhận lấy canh bổ trong tay thị nữ, tự mình bước vào trong.
Trong thư phòng được chia thành hai phần, bên trong và bên ngoài.
Lúc này bên ngoài không một bóng người, hòa thân vương phi đi vào trong, liếc mắt một cái liền thấy hòa thân vương còn đang ngủ trên giường.
Hòa thân vương phi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn để canh bổ xuống thì tầm mắt thoáng liếc qua, bỗng nhìn thấy một bức tranh có ánh sáng nhẹ được treo trên tường đối diện giường, giấy vẽ tranh cực kỳ sáng, trong căn phòng tối tăm này, dường như có thể phát ra ánh sáng.
Trong lòng hòa thân vương phi nổi lên cảm giác tò mò, nàng nhẹ chân đi qua, thoáng nhìn ra được trong bức tranh có vẽ một người.
Hòa thân vương treo chân dung trên tường, người này sẽ là ai đây?
Ánh sáng quá mờ, hòa thân vương phi phải đến gần sát bức tranh mới nhìn rõ được người bên trong là ai.
Thế nhưng trong nháy mắt thấy rõ, tay hòa thân vương phi liền run lên, chén canh bổ trong tay "xoảng" một tiếng, rơi xuống đất vỡ tan.
Đồ sứ chia năm xẻ bảy, tiếng vỡ chói tai này làm hòa thân vương phi nhanh chóng hoàn hồn, nàng hoảng hốt lui về phía sau hai bước, vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của hòa thân vương.
Đáy mắt hòa thân vương tối đen, vén chăn ngồi dậy, nặng nề nhìn vương phi.
Trái tim vương phi run rẩy kịch liệt, trong lòng dâng một một luồng khí lạnh, chén canh bổ rơi vỡ văng tung tóe lên vạt áo nàng, từng miếng thịt trong canh dưới sự hoảng loạn mà bị dẫm nát bấy, vừa bẩn thỉu vừa dính*.
*dính ở đây là kiểu bị dẫm nát bét be dính trên đất á
Tầm mắt hòa thân