Sau khi Tiết Viễn ăn no xong liền ra ngoài xem các binh lính cứu tế nạn dân.
Nhóm nạn dân đói bụng đã lâu quy củ đứng xếp hàng chờ lấy lương, ánh mắt nhìn về phía trước tràn đầy hy vọng, vài hàng người che kín toàn bộ bãi đất trống.
Nhìn hàng người dài không thấy điểm đầu điểm cuối, liếc mắt một cái chính là đầu người chi chít.
Tiết Viễn hỏi: "Những nạn dân đi theo sau đội ngũ đưa lương, các ngươi đã sắp xếp cho bọn họ chưa?"
Quan quân phụ trách theo dõi binh lính phát lương trả lời: "Ta đã sắp xếp cho bọn họ rồi, chỉ là những nạn dân này chịu đói đã lâu, hiện giờ chỉ có thể ăn cháo rau mà thôi, nhà bếp vẫn đang nấu cháo cho bọn họ."
Tiết Viễn nói ngắn gọn: "Phái người dẫn ta đến chỗ nạn chạy nạn nhìn xem."
Quan quân phái một binh sĩ đi theo, Tiết Viễn vừa đến chỗ dân chạy nạn thì thấy đã có không ít người nhận đồ ăn, đang vây lại một chỗ dùng ấm sành nấu cơm.
Những nạn dân này đều được sắp xếp ở Bắc Cương, thế nhưng vì số người quá nhiều, cho nên rất nhiều người được xếp ở chỗ thậm chí còn không thể gọi là phòng ở.
Bốn phía lọt gió, nóc nhà dột mưa, Tiết tướng quân bận rộn, chỉ có thể tạm thời dựng một vài nơi để cho nạn dân ở, thế nhưng Bắc Cương lạnh thế này, chỗ ở như vậy không dùng được.
Bắc Cương quá lạnh.
Tiết Viễn biết rõ cái lạnh này có cảm giác gì, biết tuyết ở Bắc Cương nếm có hương vị thế nào.
Thánh Thượng thích hắn nóng, ghét bỏ hắn quá nóng, thế nhưng cho dù Tiết Viễn nóng hôi hổi không sợ lạnh, vào mùa đông ở Bắc Cương cũng sẽ bị đông lạnh đến tay chân cứng đờ, không nhấc chân nổi.
Hiện giờ đã gần cuối tháng mười, nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù có lương cũng sẽ có rất nhiều nạn dân bị đông lạnh mà chết, tính mạng của những nạn dân này không đáng tiền, một khi đông chết chính là chết một đám.
Thế nhưng sau rét lạnh và nạn châu chấu, rất có khả năng sẽ vì chuyện này và dẫn đến dịch bệnh.
Sở dĩ tiểu hoàng đế đưa nhiều dược liệu và đại phu đến, chính là bởi vì băn khoăn điểm này.
Sau khi Tiết Viễn xem xong một vòng, lập tức phái người cưỡi ngựa kéo xe đi tìm vật liệu xây dựng, trước khi bước vào mùa đông chết người, ít nhất cũng phải xây được phòng ở có thể giữ được tính mạng.
Hắn nói là làm, lập tức dẫn theo người khí thế ngất trời mà đi làm việc.
Sau khi Tiết tướng quân biết chuyện, lại đưa thêm một phần nhân lực cho hắn, người nhiều sức lực nhiều, làm cũng nhanh hơn.
Sau khi tìm đủ vật liệu xây dựng, nạn dân Bắc Cương cũng biết được quân đội đang muốn làm gì, bọn họ yên lặng đứng lên, vội tới góp sức.
Tiết Viễn ném một cục đá nặng nhất xuống đất, phủi phủi tay, rồi lấy một thanh chủy thủ từ trong lòng ra vót gỗ.
Binh lính đang đốn củi mồ hôi đầy đầu bên cạnh, thấy hắn như thế liền la lớn: "Thiếu tướng quân, nào!"
Tiết Viễn xoay thanh chủy thủ trên tay hai vòng, lật lên lật xuống ra một đóa hoa nhỏ, chiêu thức ấy cực kỳ lợi hại, tia sáng lạnh lẽo trên lưỡi đao thoáng hiện, ở trên đầu gỗ hắt ra vài tia sáng mặt trời chói chang.
Binh lính và nạn dân đang xây phòng bị tiếng trầm trồ khen ngợi hấp dẫn, nhìn sang hướng bên này, hít hà một hơi, cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi theo.
Những binh lính này bởi vì đóng giữ ở Bắc Cương, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với châu chấu và dân du mục nguy hiểm, bên ngoài, tình huống ở khu vực thiên tai thảm không nỡ nhìn, bên trong, có nguy cơ lương thực dần cạn kiệt.
Sau một tuần liên tục ăn cháo loãng, sĩ khí của các binh lính giảm xuống không ít, sâu trong lòng bọn họ vẫn luôn sợ hãi và bất an.
Việc Tiết Viễn mang lương thực đến như một cú đấm nặng nề, hung hăng đánh nát bất an trong lòng bọn họ.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, các binh lính và nhóm nạn dân chết lặng vẫn cần một trận cuồng hoan để nâng cao sĩ khí, thắp sáng lên hy vọng mới.
Một trận thắng lớn.
Bắc Cương cần một trận thắng lớn để khích lệ lòng người.
Tiết Viễn suy nghĩ một hồi, lười nhác vung chủy thủ lên khắc một đóa hoa cuối cùng, xinh đẹp mà thu tay lại.
Thanh âm khen ngợi của quan quân và các binh lính đứng xung quanh xem náo nhiệt không ngừng vang lên, còn có người ngo ngoe rục rịch, ở trong tiếng ồn ào trực tiếp đánh hai bộ quyền.
Bọn họ sôi nổi, còn Tiết Viễn vẫn cúi đầu vót gỗ, chỉ là không biết từ khi nào, thanh chủy thủ trong tay không tự chủ được mà khắc lên thanh gỗ ba chữ.
Thời điểm khắc xong nét cuối cùng, Tiết Viễn thậm chí không rõ nét đầu tiên được khắc lên như thế nào.
Hắn ngẩn người, ngón cái vuốt ve qua chữ khắc, tướng lĩnh Dương Hội từng lên chiến trường ở Bắc Cương với hắn đến gần, cúi đầu nhìn thử, mười phần to lớn vang dội mà hỏi: "Thiếu tướng quân, đây là chữ gì vậy?"
Đầu ngón tay của Tiết Viễn vuốt ve đến giữa con chữ, hắn cười cười, gió cát bao bọc lấy cũng không tiêu tan được nỗi nhớ nhung: "Nguyên."
Cố Liễm, Cố Nguyên Bạch.
Dương tướng quân chợt hiểu ra: "Đây không phải là tên của thiếu tướng quân sao?"
"Còn không phải sao?" Tiết Viễn cười: "Cái này gọi là duyên phận."
*元: Nguyên, phát lâm là [Yuán]; 远: Viễn, phát âm là [yuǎn]; hai chữ này phát âm gần giống nhau á
Tiết Viễn, Tiết Cửu Dao.
Thật sự quá xứng.
Xứng đến nỗi ông trời cũng không thể giáng sấm sét cuống đánh chết hắn được.
Tâm tình Tiết Viễn rất tốt, lại khắc ba chữ "Tiết Cửu Dao" rồng bay phượng múa bên cạnh ba chữ "Cố Nguyên Bạch", tự mình ngắm nghía một hồi, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Thế nhưng sau khi khắc sáu chữ này, thanh gỗ cũng không thể dùng được nữa, có lẽ còn phải vứt đi, Tiết Viễn nghĩ đến đây liền nhăn mày lại.
Đột nhiên hắn đứng dậy, mang theo thanh gỗ và thanh chủy thủ, nhanh chân hướng về phía quân doanh.
"Thiếu tướng quân?" Tiếng gọi phía sau xa dần.
Lúc này ngực Tiết Viễn đầy lửa nóng, sự bốc đồng của người trẻ tuổi bỗng xông thẳng lên tận trời.
Hắn trở lại doanh trướng, cầm lấy thanh đao lớn đeo bên hông, dắt Liệt Phong tới rồi xoay người lên ngựa, giơ roi lên cao: "Giá!"
Liệt Phong hệt như mũi tên phóng vọt ra ngoài, chạy từ biên giới hướng thẳng đến địa bàn của tộc Khiết Đan.
Bộ tộc của Khiết Đan gần biên quan nhất chính là bộ tộc của Nhật Liên Na, Tiết Viễn lặng yên không một tiếng động mà cưỡi ngựa tới gần, né tránh binh lính canh giác, kéo chặt dây cương ngựa cách doanh trướng của Nhật Liệt Na một trăm dặm về phía đông.
Liệt Phong giơ chân trước, dừng phi nước đại như gió.
Tiết Viễn chỉnh lại y phục, xuống ngựa, cắm thẳng thanh gỗ có khắc tên hắn và Cố Nguyên Bạch xuống đất.
Lớp bùn đất thật dày bao phủ thanh gỗ, Tiết Viễn đứng nhìn một hồi, nhớ kỹ vị trí đại khái, cười cười.
Mặt trời mọc ở hướng đông trên thảo nguyên sẽ dội lên mảnh đất này đầu tiên.
Tâm ý của Tiết Viễn được cất giấu dưới chân kẻ địch, chờ đến khi vùng thảo nguyên rộng lớn này thuộc về Cố Nguyên Bạch, hoàng đế Đại Hằng sẽ tự mình phát hiện ra bí mật này.
Gió cát không cuốn đi được, mưa to cũng không thể trôi đi, ngày nào Cố Nguyên Bạch chưa chấp nhận Tiết Viễn, thì thanh gỗ của vẫn vĩnh viễn đứng thẳng không ngã.
Ngoại trừ Tiết Viễn, trong trời đất này, ai cũng không biết được.
Tiết Viễn xoay người lên ngựa, cưỡi Liệt Phong quay đầu, khoái mã* chạy như bay trong gió lạnh.
*ý nói con ngựa nhanh, chạy nhanh á
Hắn vừa bước chân ra khỏi địa bàn của Nhật Liên Na, hạ thấp thân thể quay đầu nhìn thoáng qua doanh trướng xa xa đã thu nhỏ như con kiến của tộc Khiết Đan.
Nhật Liên Na.
Ngươi ở gần thế này, ngươi không chết thì ai chết đây.
Nhật Liên Na cảm thấy nên sớm tấn công tên tiểu tử tướng quân kia, vì vậy hai ngày sau liền bắt đầu phái binh đến thăm dò, khởi xướng nhiều cuộc đột kích với các binh lính phòng giữ tuần tra của Đại Hằng.
Hai bên có thắng có thua, bởi vì nhiều ngày qua ngựa của tộc Khiết Đan chưa từng được ăn no, hiện tại vô cùng suy yếu.
Binh lính tuần tra của Đại Hằng dựa theo lời chủ tướng, không dùng hết toàn lực, cho nên khiến Nhật Liên Na có cảm giác thực lực hai bên giằng co lẫn nhau.
Nhưng cho dù là vậy, đối với người Khiết Đan vẫn luôn tự đắc với chiến