Ngày hôm sau, Cố Nguyên Bạch lệnh cho Chính Sự Đường điều tra lý lịch của Lâm Tri Thành.
Lý lịch của Lâm Tri Thành cũng từng được viết trong danh sách dâng cho tiên đế, sau khi Cố Nguyên Bạch xem xong, lập tức gửi một phong thư, yêu cầu năm sau Lâm Tri Thành về kinh để báo cáo công tác.
Một huyện lệnh nho nhỏ, lại còn mới nhậm chức chưa đầy ba năm, làm gì phải về kinh báo cáo công tác chứ.
Tuy rằng Thánh Thượng không nói triệu Lâm Tri Thành về làm gì, nhưng những người trong kinh có quen biết với Lâm Tri Thành đều lệ nóng quanh tròng mà chờ gặp mặt Lâm Tri Thành, cũng âm thầm chờ mong Lâm Tri Thành có thể được Thánh Thượng trọng dụng.
Tháng mười hai, nhiệt độ giảm mạnh, kinh thành hoàn toàn bước vào mùa đông.
Mùa đông năm nay có chút đặc biệt, đầu tiên là nạn châu chấu ở bắc bộ được triều đình sấm rền gió cuốn mà áp xuống.
Sau đó đến biên quan nhiều lần xung đột với người Khiết Đan, tin chiến thắng liên tục truyền đến.
Những chuyện lớn này đều được viết trong《 Đại Hằng quốc báo 》, lan truyền khắp nơi nên các bá tánh cũng biết rất rõ.
Nhưng những việc này cách bá tánh quá xa, bọn họ tức giận vì du mục Bắc Cương xâm phạm, tự hào vì binh lính Đại Hằng thắng lợi, thế nhưng sau khi nghe xong, vẫn quan tâm đến giường sưởi mới xuất hiện trong kinh thành hơn.
Những nhà gần kinh thành đã bắt đầu đi mời thợ thủ công trong kinh thành về để xây dựng giường đất.
Chẳng qua hiện giờ bọn họ muốn mời cũng không dễ dàng chút nào, thợ thủ công trong kinh thành đã sớm bận đến chân không chạm đất, trong kinh thành nơi nơi đều là nhà phú quý, một lần xây đều muốn xây đến mấy chục cái giường đất, bản địa còn bao việc, thời gian đâu mà đến nơi khác?
Không đi không đi, quá mệt rồi.
Thật ra cũng có những người học trộm được phương pháp xây giường sưởi, sau đó muốn đến nơi khác để làm ăn, thế nhưng những người này không có giấy chứng nhận của quan phủ.
Trên quốc báo đã nói, nếu mời người không có giấy chứng nhận đến nhà xây giường sưởi, nếu xây không tốt, ống khói bụi mù mịt, triều đình sẽ không chịu trách nhiệm, bởi vì những người này chưa từng được thợ thủ công của hoàng gia dạy, nếu chỉ vì tham chút tiền kia, vậy thì phải tự gánh chịu hậu quả.
Chính vì có lời nói này, cho nên rất nhiều người đều không muốn mời người học trộm đến xây giường sưởi.
Vốn dĩ số tiền mời thợ thủ công chính thức với số tiền mời người học trộm chẳng hơn kém là bao, cần gì phải mạo hiểm như vậy? Chẳng may thật sự xây hỏng, vậy tiền này chẳng phải lãng phí hết sao.
Cho nên mặc dù phải chờ, những người này cũng tình nguyện chờ thợ thủ công trong kinh thành, hoặc là những thợ thủ công đã học tập đến.
Lúc này, rốt cuộc sứ giả Tây Hạ cũng quyết định, bọn họ muốn khởi hành rời khỏi Đại Hằng.
Nhưng trước khi đi, hoàng tử Tây Hạ lại nghĩ tới vẻ mặt mà Chử Vệ nhìn hắn ngay trước cửa hoàng cung.
Rõ ràng là thích Chử Vệ, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn, trong lòng hoàng tử Tây Hạ lại dâng lên một cảm giác ác ý, ác ý này còn xem lẫn với một ngọn lửa không biết tên.
Càng gần lúc rời đi, ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn.
Lý Ngang Thuận nghĩ tới nghĩ lui, tự mình tìm nguyên nhân, cảm thấy đây là vì Chử Vệ quá không biết điều, mới khiến cho thất hoàng tử Tây Hạ hắn nảy sinh ác ý sâu như vậy.
Ở trên lãnh thổ Đại Hằng, lý trí bảo Lý Ngang Thuận không được làm gì cả, thế nhưng tính tình thô bạo và độc đoán được nuôi dưỡng từ khi còn ở Tây Hạ, lại khiến hắn không cách nào nuốt cơn giận này xuống được.
Vì thế, hoàng tử Tây Hạ chuẩn bị âm thầm làm chút trò gì đó để xả cơn giận không tên này.
Cố Nguyên Bạch đang đợi trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Thường thì đến tháng mười hai, tuyết trong kinh thành mới bắt đầu rơi, từng bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng rơi xuống, chỉ qua một đêm, lớp tuyết dày đọng dưới đất đã có thể che lấp bàn chân.
Vừa đến mùa đông, mỗi người đều đang chờ tuyết, giống như tuyết chưa rơi thì chưa phải mùa đông vậy.
Cố Nguyên Bạch cũng đang chờ, chờ một trận tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.
Y nằm trên giường sưởi, hai con sói Tiết Viễn đưa cũng đang thoải mái nằm nhoài bên giường đất, hơi ấm không ngừng làm Cố Nguyên Bạch cảm thấy dễ chịu, cũng khiến hai con sói này thoải mái cực kỳ.
Đi theo Cố Nguyên Bạch một thời gian, hai con sói này đã bị dưỡng đến sinh lười, không có việc gì liền nằm rạp trên mặt đất không thèm nhúc nhích, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, mỗi ngày theo Cố Nguyên Bạch ra ngoài hít thở không khí là thời điểm chúng nó có tinh thần nhất, hăng hái đến anh tuấn thần võ.
Chỉ là tuy chúng nó lười, thế nhưng vẫn cực thông minh, biết rõ ai là chủ nhân thưởng thịt cho mình, bởi vậy đặc biệt lấy lòng Cố Nguyên Bạch.
Tựa như lúc này, Cố Nguyên Bạch vừa nhấc hai chân từ trên giường xuống, hai con sói lập tức tích cực ngồi dậy đi qua, xõa tung bộ lông xám mềm mại, chân Thánh Thượng liền trực tiếp đáp xuống lưng sói.
Cố Nguyên Bạch dở khóc dở cười, từ trên lưng sói dời đi: "Các ngươi thật là thông minh."
Y duỗi tay xoa nhẹ hai con sói mấy cái, đang muốn thu tay lại, chúng nó đột nhiên quay đầu sang, dùng đầu lưỡi đỏ tươi thân mật liếm láp lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch.
Đầu sói thật lớn, răng nanh nhọn lộ hai bên.
Cố Nguyên Bạch vỗ vỗ đầu chúng nó: "Thấy tay liền liếm, tật xấu ở đâu ra vậy chứ, có sạch sẽ không vậy?"
Điền Phúc Sinh nhéo giọng nói: "Thánh Thượng của chúng ta chắc chắn là sạch rồi."
"Trẫm đang hỏi là đầu lưỡi của chúng nó có sạch không cơ." Cố Nguyên Bạch trở tay bóp lấy hàm dưới đầu sói, kéo miệng chúng nó ra, xem xét hàm răng bên trong: "Chúng nó đã tắm chưa?"
Thái giám phụ trách chăm sóc hai con sói tiến lên: "Thánh Thượng, mấy ngày trước vừa mới tắm xong."
"Vậy cũng khá sạch." Cố Nguyên Bạch kiểm tra hàm răng và khoang miệng chúng nó, xem đến mức những người khác cảm thấy run sợ trong lòng, cuối cùng vừa lòng gật đầu, buông tha hai con sói: "Không tồi."
Hai con sói này còn chưa có tên chính thức, Cố Nguyên Bạch bèn gọi chúng nó là sói lớn và sói nhỏ, con đẹp hơn là sói lớn, con còn lại là sói nhỏ.
Cố Nguyên Bạch bảo người dẫn chúng nó xuống ăn, cung nhân bưng nước ấm rửa tay lên, y thuận miệng hỏi: "Người làm giường đất trong kinh thành nhiều không?"
"Nghe nói là rất nhiều." Điền Phúc Sinh vui rạo rực nói: "Thánh Thượng cảm thấy đồ vật dùng tốt, các bá tánh cũng đều cảm thấy tốt.
Nghe nói bên ngoài rất nhộn nhịp, những nhà có giường sưởi thổi phồng tác dụng kỳ diệu của giường sưởi lên, khiến cho những người chưa có giường đất càng thêm tò mò, thợ thủ công trong kinh thành bận rộn vô cùng, ngay cả ăn cơm cũng chẳng có thời gian."
Cố Nguyên Bạch cười: "Lần này Hộ Bộ thượng thư lại có thêm một khoản thu khác rồi.
Ngươi xem dáng vẻ vắt cổ chày ra nước* hiện giờ của Hộ Bộ thượng thư đi, chẳng giống ngày xưa chút nào."
*ý nói những người keo kiệt bủn xỉn
"Hộ Bộ thượng thư càng làm càng tận tâm." Điền Phúc Sinh nói: "Là một vị lương thần tốt."
Từ sau khi Cố Nguyên Bạch vì yêu quý Hộ Bộ thượng thư mà nhắc nhở hắn chớ kết thân với Thái