Quý Hành thầm nghĩ không ổn, vô thức đưa tay muốn kéo Phó Bằng Lan lui về sau, ai dè chỉ vừa vươn tay thì tay đối phương cũng đã đưa tới nắm lấy cổ tay cậu, nhanh chóng đem Quý Hành kéo ra sau lưng rồi gấp gáp nói: "Đi mau"
"Trần Chi Vọng, Từ Trường Phái lại đây!"
Phó Bằng Lan nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của nữ chủ, thấp giọng nói, " Quý Hành, em mang theo những người khác đi trước, ba người tụi anh cần ở lại một lát."
Quý Hành vừa muốn nói chuyện, Phó Bằng Lan đã đổi giọng, "Nghe lời anh được không, tụi anh sẽ đến kịp lúc, anh cam đoan với em."
Quý Hành thở ra một hơi, "em chờ anh tới."
Phó Bằng Lan nghiêm túc nhìn cậu một cái, sau đó đẩy Quý Hành hướng về phía lầu dưới "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
( một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp).
Quý Hành nhìn anh một cái rồi chạy xuống dưới lầu, gõ cửa từng phòng kéo người bên trong chạy ra ngoài.
Hùng Manh Manh còn chưa kịp hiểu chuyện gì hỏi: "Đây là làm gì á? Tụi mình chạy đi đâu vậy?"
" Qua ải rồi, giờ tìm lối ra." Quý Hành giải thích ngắn gọn, " nhưng nữ chủ kia hình như không muốn bỏ qua cho chúng ta."
Hùng Manh Manh: "...!Con mẹ già biến thái!"
Bọn họ đang chạy thì nghe tiếng nữ chủ vang lên đằng sau, "Muốn chạy, không có cửa đâu!"
"Ầm" một tiếng, cửa lớn trước mắt bọn họ đóng lại.
Nữ chủ một mặt đối phó với Phó Bằng Lan, còn có thể thành thạo vung vẩy mấy cánh tay, Quý Hành thính tai lại giật giật, sắc mặt trở nên xấu đi.
Quý Hành bọn họ có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy bộ hài cốt động tác không được tự nhiên mà đứng lên.
Tụi nó thiếu tay thiếu chân nên đang đi tìm bộ phận của mình, y chang Transformers, lắp ráp hoàn thành liền biến thành một đám máu loãng, từ khe hở cửa sổ chui vào, Quý Hành để mọi người tản ra, "cẩn thận chút, đừng để đám máu kia đụng phải!"
Hùng Manh Manh dựa vào sự nhanh nhẹn mà thoăn thoắt chạy ra định dụ tụi kia đi, nhưng chúng nó quá lanh, chạy theo một hồi thấy không đuổi kịp liền quay lại rượt những người khác, Lâm Dao suýt nữa là đuổi kịp, may là có Quý Hành quăng rìu tới chặt đứt cái đám máu loãng, cô cũng không dám chậm trễ mà chạy thật nhanh.
Nhưng thực tế là đám người Quý Hành đã quá bị động, đừng có nói đến ra ngoài, đến cánh cửa lớn họ còn không mở ra được.
Quý Hành một bên thở phì phò, một bên nhìn chằm chằm cục diện trước mắt, sở dĩ thành ra như vậy, chẳng qua bởi vì cậu không phải Phó Bằng Lan thôi, nếu như là Phó Bằng Lan...!Quý Hành đứng ở chỗ có thể nhìn lên trên, cậu men theo chỗ trống mà ngẩng mặt lên.
Phó Bằng Lan có lẽ có linh cảm nên cũng từ trên nhìn xuống.
"Chờ ta một chút." Phó Bằng Lan dùng khẩu hình nói.
Ở góc độ Quý Hành có thể thấy Phó Bằng Lan đàn cùng nữ quỷ nói chuyện: "Có câu ngạn ngữ Không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta đánh nãy giờ rồi, giờ tâm sự tí nhé...!Cô cùng chị gái cô quan hệ có tốt không? Cô bao lâu không thấy Bá Tước phu nhân rồi? À, còn có Kim tiên sinh bí ẩn nữa?" Phó Bằng Lan vừa hỏi vừa chú ý đến biểu cảm của nữ quỷ.
~,truyenwiki1,sstruyen,..
đều là lũ ăn cắp, đọc ở trang ăn cắp là do bạn tiến hoá chưa đủ, từ vượn biến thành súc vật.~~
Xem ra phó bản cấp hai cũng chỉ ở trình độ này, khích một cái thôi là lộ chuyện hết.
Đôi mắt nữ quỷ hiện lên sự tức giận, "Không cho phép mày nhắc lại đám đàn bà đó, càng không cho phép hỏi về con đàn bà đó, nó mà là chị cái gì!"
Phó Bằng Lan lại cười: "A, hoá ra người chồng cô yêu nhất lại là chị gái kia, hoá ra người đẹp nhất rừng Mê Lộ lại là nữ hoàng à?"
"A a a a a tao muốn giết mày!"
"Đến đây!" Phó Bằng Lan nói xong nhún chân một phát, từ cái cửa sổ ở khúc ngoặt giữa lầu hai với lầu ba nhảy ra ngoài, những người trong nhà tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, đám máu loãng kia cũng chạy theo Phó Bằng Lan, Trần Chi Vọng quay đầu gọi Quý Hành: "Đi mau, chúng ta đi giúp viện trưởng đi!"
"Được." Quý Hành biết Phó Bằng