Sau tin nhắn gửi địa chỉ của Phó Bằng Lan là một cái lì xì đỏ tươi kèm ghi chú: phí xe cộ.
Quý Hành lại càng cảm thấy anh ta là người đàng hoàng.
Cậu mở lì xì ra, được 2000 tệ thì cười tít mắt.
Trọng điểm không phải là bao lì xì có thể phát tới 2000, cũng không phải là vì sao anh ta lại phát lì xì lớn thế, mà nằm ở việc nó giải quyết được tình huống lửa cháy sém lông mày của cậu.
Hai ngàn tệ xài tiết kiệm cũng có thể sống qua nửa tháng một tháng.
Quý Hành cũng đã seach địa điểm bệnh viện rồi, cách chỗ cậu không tới 10 km.
Phó Bằng Lan thiệt tốt, vị hôn phu này Quý Hành rất thích.
Nhờ lòng hảo tâm của anh mà Quý Hành đã được ăn bữa cơm thoả mãn nhất trong mấy ngày vừa qua, sau đó chọn một chậu hoa đậu biếc tươi tốt nhất, bỏ vào hộp quà rồi cẩn thận ôm trong lòng.
Cậu tất nhiên không thể đi bộ.
Quý Hành nghiên cứu đường xong quyết định đi xe buýt.
Cậu dự tính đi sớm một chút, trước đó đã tin nhắn cho Phó Bằng Lan, tý nữa anh xong việc vừa vặn có thể mời anh đi ăn bữa trưa.
Quý Hành cười đến mức hai mắt cong lên Cậu muốn được nhìn thấy khuôn mặt thật của vị trưởng khoa trẻ tuổi, lại không khỏi sờ sờ tóc tai quần áo, cảm thấy có hơi khẩn trương một chút.
Bệnh viện người tới lui tấp nập.
Quý Hành vừa tới cổng bệnh viện đã thấy cửa của mấy xe cấp cứu mở ra, tất cả đều bị thương nặng do trận động đất ở phía bắc sáng nay.
Quý Hành nhìn một chút đã thấy sợ hãi, đứng ở một bên sợ ngáng đường.
Cậu nhìn thấy một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng từ bệnh viện đi ra, trong đó người đi đầu vừa bước vừa nhìn vào điện thoại, ngay sau đó tiếng chuông tin nhắn của cậu cũng vang lên.
Phó Bằng Lan: tình huống khẩn cấp, không thể cùng cậu ăn cơm, có thời gian sẽ bù cho cậu, đi về nhớ chú ý an toàn.
Quý Hành nắm chặt điện thoại di động, nhìn người thanh niên đẹp trai với đôi lông mày sâu róm đi lướt qua mình, anh ta bước nhanh và vững vàng, dáng người thẳng tắp lộ ra khí chất mạnh mẽ.
Lúc đó cậu bỗng nhớ là đã thấy nó rất lâu trước đây.
Cậu cảm thấy cả người mình đều sôi trào, không biết là máu hay trái tim.
Cậu dường như ngửi thấy mùi thơm của dầu gội trên cơ thể người kia, nhưng sự chú ý của người đàn ông chỉ tập trung vào bệnh nhân, anh ta không nhìn thấy Quý Hành.
Có lẽ anh ta không quen biết Quý Hành trước kia, và cả Quý Hành hiện tại.
Người đàn ông xuất sắc như vậy là vị hôn phu của nguyên chủ trước kia, tuy bây giờ là của cậu nhưng vẫn khiến Quý Hành cảm thấy ghen tị.
Quý Hành gửi chiếc hộp ở chỗ bảo vệ của khoa ngoại, suy nghĩ một lúc, mượn giấy và bút để ghi những điều chú ý: trong hộp có một bao phân bón, cứ hai ba ngày lại dùng một lần, và cây cần được tưới mỗi ngày.
Khi Quý Hành rời đi, cậu gửi một tin nhắn cho đối phương: Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến em muốn tạo ra một làn gió nhẹ và thổi bay sự mù mịt trong lòng anh.
Phó Bằng Lan vẫn luôn vội vàng, Quý Hành cũng không ngồi đó đợi...!để sau không phải thời gian ăn cơm, đem tặng anh ta chậu cây hay thứ gì đó.
Thứ nhất là tăng tình cảm, tiếp theo là kiếm tiền, quan trọng nhất là nhìn thấy khuôn mặt trắng bạch của đối phương á.
Một ngày trôi qua, Quý Hành nhận được tin nhắn từ Phó Bằng Lan.
Cậu có thể tưởng tượng người này đã vất vả như thế nào.
Phó Bằng Lan không gửi tin nhắn yêu đương mật ngọt này nọ.
Thay vào đó, anh ấy đã gửi cho cậu thông tin tuyển dụng từ hai công ty và câu trả lời cũng rất thẳng thắn.
Phó Bằng Lan: Anh đã chào hỏi rồi, cậu chọn một việc rồi đi qua cửa sau*.
( đi cửa sau kiểu được sắp xếp vô làm nhờ tiền bạc quan hệ á nha).
Quý Hành cạn lời.
Sở dĩ Quý Hành khó kiếm việc là vì trên đời này nghành là râu ria nhất.
Vai trò của thực vật rất quan trọng, nhưng môi trường sống quá tệ.
Một nhà thực vật học có thể cứu được một loài và một ngôi nhà hoa, nhưng không có cách nào để cứu tất cả các loài thực vật có nguy cơ tuyệt chủng.
Một lần nữa cậu đọc lại tin nhắn, thẳng đến mức không còn lối thoát, thế nhưng Quý Hành lại cảm thấy đáng yêu, chắc là do phần nhan sắc cộng thêm vào.
Trong vòng một ngày, mọi vấn đề mà cậu phải đối mặt một cách khó khăn dường như đều được anh