Có câu chỗ nào không chôn người dưới đất vàng*, nhà ở nông thôn thường là cha truyền con nối, một người chết đi cũng chỉ là chuyện thường thôi.
(*câu này có nghĩa là con người không nhất định sẽ chết ở quê hương, một khi đã ra ngoài sống, chết ở đâu cũng như nhau)
Nhưng tất cả mọi người có mặt đều hiểu được, Thượng Thanh nói như vậy khẳng định không phải là loại chuyện thường theo nghĩa đó.
Tóc húi cua kinh hồn bạt vía nhắn một cái tin cho sếp mình, quay đầu hỏi: "Thượng đại sư, ngài có thể nhìn ra người chết là ai không? Chết mấy người rồi?"
Thượng Thanh nhíu mày, không trả lời mà trực tiếp đi đến bên cạnh một ông lão đang ngồi dưới gốc cây hút thuốc hóng gió.
"Ông ơi, chúng cháu muốn tìm thầy Mạnh mua chút đồ sứ, sợ tìm sai chỗ, có phải nhà này không ạ?"
Ông lão cười khà khà gõ gõ đầu tẩu thuốc lá sứt mẻ, "Tìm thằng nhóc Mạnh à, không sai, chính là căn nhà kia.
Chỉ là mấy đứa tới không khéo rồi!"
Mọi người vừa định hỏi lý do vì sao lại không khéo, liền nghe tiếng cánh cổng kia ken két kêu vang, một người đàn ông đẩy cổng đi ra.
Người kia nhìn trông hơn ba mươi tuổi, thân hình gầy guộc cực kỳ, tóc tai chải chuốt kỹ càng, thế nhưng lại cúi đầu không nhìn thấy mặt.
Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, so ra hoàn toàn lạc điệu với phong cảnh nông thôn màu vàng đất này.
Thượng Thanh cùng với Du Tử Minh liếc nhìn nhau một cái, Du Tử Minh chạy tới vài bước, ngăn chặn đường đi của đối phương, nở một nụ cười đặc trưng của đám công tử bột, " Thầy Mạnh à, thầy làm cho tôi tìm khổ cực muốn chết!"
Cậu ta tới gần, nháy mắt mấy cái, "Nghe nói mấy cái chén ở nhà đấu gia Phong Hoa kia là do anh làm? Tên nhóc Đàm Phong Ngôn kia mua một cái, có không ít điểm đặc sắc.
Tôi sẽ trả thù lao không tệ, anh cũng làm cho tôi một cái, không, ba cái nhé, thế nào?"
Người đàn ông họ Mạnh sợ hãi giật mình, nghe ý đồ cậu ta tới mới chậm rãi bình tĩnh lại, trên khuôn mặt tái nhợt âm u hiện lên một tia đắc thắng, liền giả vờ khiêm tốn nói: "Rất vinh hạnh được cậu yêu thích, chỉ là hiện giờ tôi phải lên núi tìm vật liệu, đợi tôi trở về chúng ta lại cẩn thận bàn lại."
Du Tử Minh tiếc nuối thở dài, "Vậy được, nhưng anh không được cho tôi leo cây đâu đấy nhá."
Người đàn ông gật đầu, "Nhất định."
Hắn ta chào hỏi đám người Thượng Thanh đứng bên cạnh một cái, tay cầm sọt trúc đi về phía ngọn núi.
Hắn ta đi rất chậm, sau lưng ưỡn thẳng tắp, bộ dáng như thể do cố ý rèn luyện mà ra, càng có vẻ không giống với những người sống quanh đây.
Du Tử Minh bĩu môi, quay về chỗ mấy người Thượng Thanh, "Giả vờ giả vịt."
Tào Mộc Tinh hiếm thấy không có e hèm một tiếng, đồng ý nói: "Quả đúng là có chút như làm ra vẻ, lúc tôi mười ba tuổi đã ngừng chơi kiểu giả bộ này rồi!"
Thượng Thanh cúi đầu trầm tư chốc lát, lại hỏi ông lão kia, "Ông ơi ông có biết anh ta không?"
Ông cụ rít vài hơi thuốc, chậm rãi nói: "Quê hương thôn xóm, suốt bao năm nay cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền gặp, sao có thể không quen biết chứ?! Cậu ta tên là Mạnh Kiến Dân, là người ở thôn Mạnh gia bên cạnh.
Đứa nhỏ này từ nhỏ mồ côi mẹ, cùng bố nó sống nương tựa lẫn nhau, nghe nói trước đây học hành rất giỏi.
"Sau đó bố đứa nhóc đổ bệnh nặng, tiêu xài hết tiền trong nhà, người cũng không còn nữa.
Một đứa nhóc choai choai như nó đâu kiếm ra học phí, liền thôi học làm việc vặt.
Sau đó nó bị con bé Tú Hoa kia coi trọng, bố Tú Hoa liền nói với nó, bảo nó đến ở rể nhà Tú Hoa."
Du Tử Minh nghe vậy liền sửng sốt, "Anh ta ở rể? Thảo nào anh ta lại họ Mạnh, vậy vợ anh ta đâu?"
Ông cụ tiếp tục, "Tú Hoa kết hôn với cậu ta không lâu thì có con nhỏ, hai thanh niên nuôi con nhỏ không dễ dàng, một người kiếm không đủ tiền ăn.
Thằng nhóc Mạnh thì ở nhà mở một lò nung, còn Tú Hoa ra ngoài làm việc.
Mới mấy năm đầu còn thường thấy con bé gửi tiền về, sau đó tiền ít dần, người cũng không trở lại nữa.
Nghe nói là do bên ngoài có người khác rồi! Haizz, người trẻ tuổi ra ngoài làm ăn thực là quá dễ dàng học cái xấu rồi!"
Thượng Thanh sửng sốt một chút: "Rồi đứa bé nhà bọn họ thì sao?" phihan.wordpress
Ông cụ nói rằng: "Mới đầu là bố Tú Hoa giúp trông nom, sau đó bố con bé bệnh chết, Tú Hoa liền mang đứa bé đi.
Có lẽ là bắt đầu từ lức đó, con bé không tính trở lại nữa."
Ông cụ nói ra chiều bất đắc dĩ, mang theo tia khiển trách với hành động của con cháu, song người nghe được lại kinh sợ đến điên cuồng chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Đầu đinh sa sầm mặt, thấp giọng hỏi: "Thượng đại sư, chúng ta có cần theo dõi hay không? Nhỡ đâu gã ta chạy mất..."
Khóe môi Thượng Thanh cong lên, ý cười lạnh lẽo, "Không cần, cứ chờ ở nơi này thôi.
Chủ nhà kiểu gì cũng sẽ quay về."
Đối với vùng núi chung quanh đây Mạnh Kiến Dân còn quen thuộc hơn cả so với sân sau nhà mình, tốn hơn một giờ tới một nơi ít người biết đến.
Sở thích duy nhất đời này của hắn ta chính là làm đồ sứ.
Trước đây hắn ta không có cách nào lấy đam mê này kiếm ra tiền, hiện giờ hắn có thể rồi, hơn nữa còn có thể kiếm được rất rất nhiều tiền! Chỉ tiếc những kẻ đã từng khinh bỉ hắn, phỉ nhổ hắn không còn mà nhìn thấy nữa.
Mạnh Kiến Dân đi đến một cái hố đất bên cạnh.
Cái hố này là do hắn ta tay không từng chút từng chút đào ra được, màu sắc đất ở đây khác với những chỗ khác, kết cấu và tính chất đất đai tinh tế mười phần, phôi sứ được nung ra cực kỳ nhẹ và mỏng, nhìn trông vừa cao cấp lại đẹp mắt.
Hắn ta đặt sọt trúc sang một bên, cẩn thận từng li từng tí một bốc một vốc đất bỏ vào, tiếp đó lại tỉ mỉ lấy cục đá, lá khô từ bên trong ra.
Dáng vẻ rón rén lại mang vẻ vui sướng phê pha kia cực kỳ giống một đứa trẻ đang được nghịch bùn ấy.
Động tác của hắn ta hơi lớn, nơi cổ có thứ gì đó trượt ra, song hắn không thèm để ý, tiện tay cất thứ đồ đó lại vào trong áo, tiếp tục công việc của mình.
Hắn hưởng thụ mỗi một công đoạn trong quá trình nung đồ sứ, biến một đống bùn nhão thành một tác phẩm nghệ thuật, thực giống như thấy được bản thân mình được tái sinh một lần nữa...!Hắn ta nguyện ý vì một quá trình mỹ diệu như vậy mà trả giá tất cả.
Bởi vậy, cho dù chỉ là đào một sọt đất, hắn ta cũng nguyện ý tốn một ngày để tỉ mỉ sàng lọc.
Mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc trời bắt đầu trở nên tối dần.
Mạnh Kiến Dân không để ý chút nào, chỉ luôn cẩn thận chu đáo chọn lá rụng hạt cây rễ cỏ trong đất.
Chỉ là, trong rừng cây cách chỗ hắn ta ngồi không tới hai trăm mét, một người phụ nữ vẻ mặt âm u đứng đó.
Trong tay người phụ nữ đang dắt một đứa nhỏ trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hai mẹ còn đứng hướng về phía Mạnh Kiến Dân, hai đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc hắn ta...
Mấy người Thượng Thanh đang nhiệt tình đánh chén các món ăn mang hương vị thôn quê do mấy thôn dân xởi lởi mời ăn, đợi đến khi nghe thấy động tĩnh trong nhà Mạnh Kiến Dân phát ra thì sắc trời đã