Edit: hanna
Một trận gió lạnh thổi qua, Tống Bình Bình lúc này mới phát hiện cả người mình đều mướt mồ hôi.
Bộ thi thể khô quắt kia như một con cá chết, bị người phụ nữ cầm trong tay nghịch ngợm, nơi viền mắt chỉ còn dư lại hai cái động đen không đáy, nhàn nhạt nhìn Tống Bình Bình.
Trong tiếng côn trùng kêu giữa đêm khuya vắng, cô rốt cục cũng nghe rõ lời người phụ nữ điên nói: "Đốt chết...!Đốt chết hết...!Đốt chết hết búp bê nào, ha ha ha...!đốt búp bê..."
Tống Bình Bình còn chưa kịp hiểu rõ lời này có ý nghĩa gì thì cách đó không xa nghe được tiếng người thét lớn một tiếng: "Kẻ nào đó?"
Lại có người đáp một câu: "Là con điên kia? Bắt lấy ả ta..."
Sau lưng Tống Bình Bình bất chợt tê dại một trận, trong đầu vang lên một thanh âm nói cho cô biết: Ngàn vạn lần không thể để hai kẻ kia bắt được! Vì thế, cô nắm lấy tay của người phụ nữ điên kia, vội vàng nói: "Chạy!"
Người phụ nữ điên bị cô kéo một cái lảo đảo, bật lên một tràng tiếng cười ha hả làm người ta sợ hãi, như thể đang chơi trò chơi gì hay ho lắm vậy.
Tống Bình Bình liên tục lôi người phụ nữ chạy trốn trong hoảng sợ, bị hai người phía sau đuổi gắt quá không phân biệt đường đi, đồng thời trong lòng liên tục lo lắng, giống như hai kẻ đang đuổi theo sau cô kia không phải là người mà là hai con ác quỷ.
Mà vào lúc cô không chú ý, bùa hộ mệnh trong túi đang phát ra ánh hào quang nhỏ yếu.
Ánh trăng lợt lạt buông xuống, lạnh lùng bao phủ lấy hai người phụ nữ đang điên cuồng chạy trốn.
Không biết đuổi theo bao lâu, hai người phía sau đột nhiên dừng bước.
Một tên đàn ông trên thái dương có một vết sẹo thô bạo nhổ một ngụm nước bọt, "Đệt! Hai ả điên kia thế mà dám chạy vào trong rừng!"
Một tên đàn ông khác vóc người thấp bé ở phía sau rụt cổ lại, "Anh Quân, chúng..chúng ta còn đuổi theo nữa không?"
Anh Quân lườm gã một cái, hung hăng quát, "Đuổi theo."
Tên đàn ông nhỏ con: "Nhưng, nhưng mà anh Quân, trong đó...!trong đó có quỷ đấy!"
Anh Quân âm u nói: "Bắt người về, chúng ta còn có đường sống.
Nếu để cho hai mụ điên kia chạy mất, viện trưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Nghe thấy hai chữ Viện trưởng, tên đàn ông nhỏ con run lập cập, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt lại, phảng phất như người viện trưởng này còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Anh Quân thấp giọng mắng một câu, "Dắt hai con chó lại đây, rồi tìm thêm mấy người nữa, bắt được người thì lập tức giết luôn, mà nhớ xử lý cho sạch sẽ vào đấy!"
Tên đàn ông nhỏ con nhanh chóng chạy đi.
phihan.wordpress
Tống Bình Bình lôi kéo người phụ nữ điên kia liên tục tháo chạy trong kinh hoảng, cô không quen thuộc đường trong thông, không biết làm sao lại chạy vào trong một mảnh rừng.
Người đuổi theo phía sau càng lúc càng gần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
Tống Bình Bình nghiến chặt răng, đẩy người phụ nữ điên vào trong một cái hố, dùng cây cỏ lấp kín lại, "Trốn ở trong này, tuyệt đối không được đi ra."
Nói xong, không để ý đối phương nghe hiểu hay không, cô cố ý gây ra một vài động tĩnh rồi bắt đầu chạy vào sâu trong rừng.
Đồng thời, trong lòng cảm thấy trong cái rủi có cái may mà nghĩ: Cảm tạ đám nhóc con trong lớp mẫu giáo của cô có thể lực vô cùng tận, bằng không hiện giờ cô chạy chưa được vài bước liền phải bó tay chịu trói.
Mây đen che khuất ánh trăng, cánh rừng âm u thêm mấy phần.
Trong bóng đêm, tựa hồ như có thứ gì đó không mang ý tốt nhìn cô gái đang chạy trốn.
Bỗng nhiên, cô gái dừng bước, lồng ngực cô phập phồng với biên độ lớn, cả người đều run rẩy...!Mãi một hồi, cô cọt kẹt cúi đầu, một cánh tay nhỏ bé tái nhợt đang nắm lấy cổ chân cô.
Âm lãnh như ruồi bu lấy ngọt bao phủ khắp thân thể cô, từ bàn chân lên cẳng chân, tới sau lưng,...!mãi cho đến toàn thân, Tống Bình Bình không thể động đậy dù chỉ một chút, như thể bị đông cứng lại thành một khối băng, cả người lạnh lẽo...!Nỗi sợ hãi mãnh liệt chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô, cô có thể cảm nhận được cánh tanh nhỏ bé kia thả tay ra khỏi cổ chân cô, chầm chậm sờ dần lên trên.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều cánh tay nhỏ móc lấy tay chân và tóc tay cô, chúng nó mò mẫm, nắm, thậm chí là giật mạnh, như thể muốn giật ra một miếng thịt từ trên người cô vậy.
Âm thanh non nớt mang theo u lãnh không phải từ thế gian này vang lên bên tai cô:
"Vì sao không cần con?"
"Vì sao không thích con?"
"Hu hu hu, con đau quá..."
"Mẹ ơi — "
Thanh âm kia đâm vào lỗ tai, khiến màng nhĩ cô đau đớn, Tống Bình Bình thống khổ trợn trừng hai mắt, nghẹt thở như ngực đang bị siết chặt lại, trước mắt mọi thứ đều trở nên trắng bệch.
Có lẽ là sắp chạm đến cái chết, cô rốt cục cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Cô bất động nằm trong đống bùn đất, trên người có vô số âm hồn trẻ con đang đè lên.
Những đứa trẻ này lớn nhất vẫn chưa quá ba tuổi, nhỏ nhất thì còn chưa thành hình.
Bọn chúng mang theo thân thể tàn tật, khuôn mặt xanh tím, bò tới bò lui, trên khuôn mặt còn chưa rõ thế sự lại hằn sâu những vết tích hận thù.
Có một đứa trẻ trên cổ in đậm dấu tay màu tím bầm, nó ngồi ở trên ngực Tống Bình Bình, tay nhỏ bịt chặt mũi miệng của cô – đây chính là nguyên nhân làm cho cô bị ngạt thở.
Tống Bình Bình cứng đờ, bị ép đối mặt cùng với tiểu quỷ kia, lại thấy hốc mắt trống rỗng của đứa nhỏ...!Nháy mắt, cảm giác sợ hãi cực đại nuốt chửng toàn bộ thân thể cô.
Bùa hộ mệnh trong túi đột nhiên phát ra nhiệt độ nóng bỏng, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, song nó đã nhắc nhở Tống Bình Bình, bên tai văng vẳng một âm thanh trong trẻo: "...Không làm chuyện bậy bạ, không sợ quỷ gõ cửa...."
Bùa hộ mệnh kiên trì không ngừng tỏa nhiệt, tuy chỉ còn một chút hơi ấm nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp toàn thân.
Nhớ tới cậu nhóc đẹp trai đưa bùa cho mình, Tống Bình Bình bừng tình nhận ra, hóa ra mình gặp được cao nhân rồi...
Đúng rồi, không làm chuyện bậy bạ, không sợ quỷ gõ cửa.
Trong lòng cô hơi bình tĩnh lại một chút, ép buộc bản thân nhìn về phía những đứa bé kia, đồng thời cố gắng thầm niệm: Các bé, cô là cô giáo mầm non, là ai thương tổn các con? Các con rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Kể lại cho cô nghe, cô sẽ giúp các con...
Cô liên tục lẩm nhẩm bảy tám lần, bọn nhỏ tựa hồ như nghe hiểu, dồn dập quay đầu lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn cô...
&&&
Sáng sớm, nhóm Thượng Thanh ăn sáng ở quán nhỏ đầu thôn xong liền đi nghe ngóng đường đến thôn Mạnh gia.
Ông chủ tiệm cũng nhiều chuyện, vừa lấy giấy bút vẽ đường vừa tám chuyện với bọn họ, còn cười vui vẻ hớn hở: "Mấy người cũng tới chữa bệnh à?"
Thượng Thanh ngạc nhiên: "Chữa bệnh gì? Không phải nói đều tới đó du lịch sao?"
Chủ tiệm bước tới gần như một tên trộm, "Hứ, nói thì nói như thế, kỳ thực người địa phương bọn tôi đều biết, phần lớn người tới thôn Mạnh gia đều là chữa bệnh.
Hơn nữa, tất cả người tới đều là đàn ông, mấy đứa hiểu không?"
Mấy người trẻ tuổi còn chưa kịp load xong não, Lưu Phù ho nhẹ một tiếng: "Anh đây là nói, thôn Mạnh gia chuyên trị...!nam khoa?"
Chủ tiệm cười khì khì, "Dù sao thôn Mạnh gia cũng có một cái bệnh viện, đã xây dựng được hơn mười năm.
Lúc trước thôn bọn họ vất vả lắm mới nuôi ra được một sinh viên đại học, đây không phải là phượng hoàng vàng bay ra từ một cái ổ gà à? Bọn tôi đều nói người nhà bọn họ sắp được đi theo hưởng phúc rồi!"
"Hầy, ai ngờ