Đêm hôm đó, Thượng Thanh giúp nữ quỷ cùng với ba mươi tám bé tiểu quỷ đưa đi đầu thai.
Mấy ngày nay y vốn đã liên tục làm việc đến kiệt sức, hơn nữa biết được tin tức có liên quan đến thân thế, chợt có mấy phần cảm giác sức cùng lực kiệt, tâm tình mệt mỏi.
Sau khi đưa tiễn ba mươi chín linh hồn đi, y nằm co quắp trên ghế salon, không thể nhấc nổi một ngón tay.
Chợt vào lúc này, cảm giác hư không quen thuộc lại xuất hiện, y lại được Phó Liễm Tri bế lên.
Trước lạ sau quen, Thượng đại sư lần này không chỉ không chống cự, thậm chí còn rất thành thạo mà đổi tư thế khác, lười biếng nói: "Tính làm gì đó?"
Âm thanh Phó Liễm Tri trầm thấp, ngữ khí cộc lốc, "Ngủ đi."
Thượng Thanh cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng không thể nhìn thấy gì cả nhưng vẫn quay đầu về phương hướng phát ra âm thanh: "Anh đang giận à? Vì sao thế?"
Phó Liễm Tri chẳng hé một lời, chỉ ôm người đến bên giường mềm rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Thượng Thanh phát hiện hắn sắp đứng dậy, lập tức vươn tay, dùng cảm giác quơ tay một cái, quả nhiên bắt được một cánh tay, "Anh sao lại vô duyên vô cớ giận dỗi vậy, chưa nói rõ ràng đã muốn chạy?"
Phó Liễm Tri bất đắc dĩ, vươn tay vỗ nhẹ lưng y, "Ta không tức giận." Giọng điệu của hắn rất bình thản.
"Ta chỉ là cảm thấy em nên nghỉ ngơi thôi.
Còn không đi ngủ đi, ta sẽ lấy đuôi quấn quanh người em đấy."
Thượng Thanh mím môi, cứ cảm giác lời này quai quái chỗ nào đó...!Đột nhiên, y chợt nhớ ra cái gì, kỳ quái hỏi: "Nơi này cũng chẳng có người ngoài, sao anh còn phải ẩn giấu thân hình làm chi?"
Phó Liễm Tri nhất thời cứng đờ, "Ta, ta...!Khụ khục...!Là do, do ta tu luyện xảy ra vấn đề, hiện giờ còn chưa thể hiển lộ thân hình."
Lúc này đến phiên Thượng Thanh bày ra vẻ kiêu ngạo, híp mắt hỏi: "Thật à?"
Phó Liễm Tri: "Đương, đương nhiên!"
Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, "Nếu dám gạt tôi, anh liền tới công chuyện với tôi đấy nhé!" Dứt lời, y quả thực cảm thấy mắt trĩu xuống, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi luôn.
Sau khi y chìm vào giấc nồng, đệm bên cạnh chợt lún xuống, một bóng người hiện ra bên cạnh y.
Phó Liễm Tri cẩn thận từng chút một dịch người lên giường, lòng thầm nhủ: Coi như cuối cùng cũng có cơ hội được chung chăn chung gối rồi!
Mặc dù chỉ là đắp chăn thuần khiết ngủ, nhưng mà...!đó cũng là ngủ cùng nha.
Mà lúc này, nếu như vẫn còn tỉnh táo thì hẳn sẽ biết vì sao hắn không dám hiển lộ thân hình.
Chỉ thấy hiện giờ đuôi của Phó quỷ vương đã mọc dài đến chân trời, đuôi rắn cuộn tròn không chỉ bày khắp toàn bộ mặt đất, mà thậm chí còn xuyên qua vách tường trải dọc khắp hành lang.
Bản thân Phó Liễm Tri cũng thấy bối rối, không rõ mình là loại rắn gì, cũng chẳng biết trên đời có con rắn nào có đuôi dài như thế.
Cái này nếu để cho bạn nhỏ nhà hắn nhìn thấy chẳng phải sẽ lấy gậy chọc hắn cách xa ba trăm mét hai sao?!
Hơn nữa không chỉ có đuôi, hiện tại phần da trên nửa thân trên của hắn cũng mọc ra một lớp vảy, sợ là sắp phải hiện nguyên hình mất thôi! phihan.wordpress
Quỷ vương thở dài, động tác nhẹ nhàng chầm chậm kéo người vào lồng ngực mình, sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Không rõ tại sao, khi hắn ở bên cạnh Thượng Thanh, tốc độ tu luyện sẽ đặc biệt nhanh, hy vọng có thể vượt qua tai họa này càng sớm càng tốt, tu thành hình người vốn có của mình.
Bạn nhỏ nhà hắn chuẩn bị lên đại học rồi, còn không luyện ra hình người nữa, sợ là hắn không còn lão bà đâu.
Rạng sáng ngày tiếp théo, bốn người chạy tới trạm xe bus.
Thượng Thanh và Du Tử Minh phải về thủ đô, Tào Mộc Tinh và Lưu Phù thì trở về Trùng Nhai sơn.
Trước khi chia tay, Thượng Thanh đưa tấm bùa dưỡng hồn có nuôi con quỷ treo cổ trong đó cho Tào Mộc Tinh, đây là thù lao lúc trước đã phân chia rõ.
Tào Mộc Tinh siết lấy tấm bùa dưỡng hồn thiếu chút nữa đã khóc lên.
Đời gã khổ quá mà, quỷ treo cổ của gã coi như đã trở về tầm tay gã rồi! Sau khi sư phụ cho hắn thứ này, mới lấy về được một ngày, còn chưa cầm nóng đã tay, thì đã bị Thượng Thanh cướp đi mất tiêu.
Lưu Phù thực sự nhìn không nổi nữa, nhanh chóng lôi người kéo lên xe.
Thượng Thanh và Du Tử Minh cùng nhau trở về thủ đô, người tới đón lần này chính là Đàm Phong Ngôn.
Trải qua lần gặp gỡ này, Đàm Phong Ngôn học hỏi được rất nhiều.
Chuyện của Dương gia đã sớm có người báo cáo cho anh ta biết.
Loại vụ án ác liệt này cũng là lần đầu tiên anh ta nghe nói tới, khiếp sợ một hồi, không khỏi dâng lên lòng kính nể với đám người Thượng Thanh.
Anh dẫn hai người lên xe, nói rằng: "Vết thương của anh tôi và chị tôi đều đã tốt hơn rồi, cháu gái tôi cũng không có gì đáng ngại nữa, cha tôi muốn làm tiệc rượu cám ơn cậu.
À đúng rồi, phí cảm ơn lúc trước đã bàn bạc hôm nay sẽ chuyển tới thẻ của cậu."
Thượng Thanh: "Tiệc rượu?"
Đàm Phong Ngôn đáp: "Đúng vậy.
Kỳ thực cha tôi không thích tổ chức tiệc tùng gì đâu, nhưng không phải cậu vừa mới thi đại học xong sao?! Cha tôi lại nghe nói cậu ở cái nhà kia...!Nên ông ấy muốn tổ chức tiệc mừng, giới thiệu mấy người cho cậu quen biết, miễn sau này cậu có việc mà không biết tìm ai hỗ trợ."
Thượng Thanh hiểu rõ rồi, cảm thấy có lẽ Đàm lão gia tử nghe nói y là con riêng, sợ sau này y bị đuổi ra khỏi nhà không được ai che chở, hiện giờ muốn làm chỗ dựa cho y đây mà!
Lão tiên sinh thực là có lòng quá.
Thượng Thanh gật đầu: "Vậy đa tạ mọi người phí tâm rồi!"
Đàm Phong Ngôn vui vẻ nói, "Không cần cảm tạ, đều là chuyện nên làm.
Không có cậu, Đàm gia chúng tôi không biết đã gặp phải chuyện gì rồi.
Tiệc rượu ấn định vào tối ngày mốt, lúc đó tôi sẽ tới đón cậu nhé."
Anh ta chở hai người về trước khách sạn.
Hai người Thượng Thanh nghỉ ngơi một ngày, sau đó bị mẹ của Du Tử Minh tìm tới cửa, dẫn hai người ra ngoài mua quần áo, lễ phục lồng lộn các kiểu.
Lại chớp mắt một cái, đã đến ngày tổ chức tiệc mừng.
Đàm Phong Ngôn tự mình dẫn hai người tới địa điểm tổ chức, là trong một khách sạn cao cấp xa hoa.
Hai thiếu niên Thượng Thanh và Du Tử Minh mặc trang phục gọn gàng xinh đẹp, song song tiến vào trong hội trường.
Một nhà Đàm gia đều tới.
Cậu cả và cô hai Đàm gia đều nói cám ơn với Thượng Thanh, Đàm lão gia tự mình đứng dậy nghênh tiếp, cho đủ mặt mũi.
Đầu óc Thượng Thanh choáng váng đi dào một vòng với lão nhân gia, không quen biết được bao nhiêu người nhưng rượu thì uống không ít.
May mà Đàm gia rất săn sóc y, chỉ cho y đồ uống có nồng độ cồn thấp, bằng không sợ là giờ đã say bét nhè.
Ngay lúc y đang ngẩn người, chợt nghe có người kinh hô: "Gia chủ nhà họ Du tới!"
"Ai cơ? Du Diên Thận á? Ông ta đích thân tới?"
"Đàm gia thật là có thể diện lớn mà!"
"Không phải là thể diện Đàm gia, mà là thể diện của Đàm lão gia tử.
Nghe nói gia chủ Du gia là đệ tử thân truyền của Đàm lão gia tử đó..."
"Vậy chả trách, bảo sao người Phó gia chẳng có ai tới, sao Du gia lại đến được cơ chứ!"
Đầu óc Thượng Thanh vẫn còn mơ hồ, Phó Liễm Tri đang day day mi tâm cho y, chỉ thấy Du Tử Minh liều mạng túm lấy quần áo y, "Bà mẹ nó! Gia chủ Du gia tới! Tui lớn ngần này, mà mới thấy ổng có hai lần thôi đó!"
Thượng Thanh vô tình đẩy tay cậu ta ra, "Vậy cậu ngồi đó ngắm cho cẩn thận vào." Nói rồi y chạy ra ban công, định hóng gió tỉnh rượu một chút.
Một mảnh rèm cửa màu xanh ra trời ngoài ban công vừa vặn che lấp bóng người y, ngăn trở hết thảy huyên náo, mùi rượu trong đại sảnh, coi như giúp y được yên tĩnh trong chốc lát.
Lần này y tới tất nhiên không phải với mục đích giao thiệp như Đàm gia đã nói, mà là để điều tra rõ thân thế của mình.
Dù sao cũng là tiệc rượu của Đàm gia, người của các gia tộc trong thủ đô nhất định sẽ tới, nói không chừng trong đó sẽ có người nhà của mẹ y.
Thế nhưng không ngờ tới lần này có nhiều người đến như thế! Dù cho y lắp một cái máy quét trên đầu, chưa chắc một buổi tối có thể quét hết, khỏi nói tới việc dùng mắt thường tìm, quả là lao lực cực điểm.
Nhưng mà nói tới nói lui, đây là cơ hội hiếm có, y hơi tỉnh táo một chút liền lại quay người trở về trong hội trường.
Khi y vén rèm cửa đi ra, trong khoảnh khắc xác định những khuôn mặt chưa từng thấy, chợt vào lúc này, y đột nhiên nghe thấy âm thanh ly chén vỡ từ xa truyền tới.
Thanh âm kia rất nhỏ, những không hiểu tại sao lại thu hút sự chú ý của y, khiến y vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy bên cạnh Đàm lão gia tử có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang ngồi.
Người này nhìn có vẻ nghiêm túc thận trọng, khí phách hiên ngang, thoạt nhìn là biết người này đã ở vị trí cao rất lâu rồi, mang loại phong thái của boss một ánh mắt cũng có thể làm người ta câm như hến.
Mà giờ khắc này, chén rượu trong tay ông ta rơi xuống, rượu vang đỏ tươi chảy ướt ống tay áo, người bên cạnh thất kinh giúp ông ta lau dọn.
Còn bản thân ông thì khiếp sợ nhìn về phía Thượng Thanh, biểu tình thậm chí còn hơi hoảng hốt.
Đối với người đứng ở địa vị này mà nói, đây có thể nói là thất thố rồi.
Thượng Thanh bị người đàn ông kia cau mày nhìn, nhưng trong chớp mắt, y bỗng nhiên nhận ra, nhìn kỹ mặt mày người đàn ông kia.
Người kia cũng coi như đến tuổi được Thượng Thanh gọi là bác, mi tâm có một vết hằn thật sâu, là hình thành do suy nghĩ quá nhiều trong một thời gian dài.
Dưới làn da đã lão hóa ngược lại cũng có thể nhìn ra vài phần phong thái khi còn trẻ.
Thượng Thanh nhìn hồi lâu, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Phó Liễm Tri nhẹ nhàng nhéo nhéo tay y, "Tìm được rồi?"
Thượng Thanh nghiêng đầu, giọng điệu mang chút phức tạp, "Tôi đang nghĩ có phải nửa đời trước tôi làm việc tốt, tích góp đủ công đức, nên gần đây vận may thực sự quá tốt, muốn cái gì là có cái đó."
Phó Liễm Tri khẽ cười hai tiếng, cảm thấy y đúng là quá đáng yêu mà!
Đúng lúc này, Du Tử Minh mon men lại gần, "Nhìn thấy chưa, có phải là khí thế cực kỳ oách không?"
Thượng Thanh lấy lại tinh thần, "Ông ta chính là gia chủ Du gia?"
Du Tử Minh gật đầu, "Ấn theo bối phận, tui phải gọi ổng là ông bác đấy! Nhưng mà khẳng định ổng không biết tui đâu!"
Thượng Thanh tính toán bối phận một chút, nếu Du Tử Minh gọi ông ấy là ông bác, vậy y chính là...!Y đột nhiên quay đầu, nhìn Du Tử Minh chằm chằm.
Du Tử Minh rụt cổ: "Sao, sao cậu lại nhìn tui như vậy?"
Thượng Thanh: "Gọi bố."
Du Tử Minh không hề tôn nghiêm, mở miệng liền gọi: "Bố ơi, bố à! Rốt cuộc sao bố lại nhìn con ghê thế? Không phải con sẽ gặp đại kiếp nạn gì chứ?"
Thượng Thanh cạn lời, người này quả thực là da mặt dày hơn cả tường thành...! Thôi, mấy cái bối phận này đợi sau này hẵng bàn đi! Y đẩy Du Tử Minh sang một bên, thản nhiên bảo: "Quả thực là có kiếp đang độ xuống đó, đống tạp chí playboy áp dưới đáy hòm của cậu bị mẹ cậu phát hiện rồi.
Chuẩn bị về nhà ăn đòn đi!"
Du Tử Minh sửng sốt, bỗng nhiên ôm đầu thảm thiết tru lên: Aaaaaa, đống tạp chí mới mua sau khi đủ tuổi của cậu a! Mẹ cậu chắc chắn sẽ không trả lại cho cậu rồi!
Thượng Thanh bưng chén bước đi, bên cạnh đột nhiên có người chen qua, trong lúc vô tình va phải thân thể y.
Thượng Thanh bị đụng đến lảo đảo một cái, người kia cũng sợ hết hồn, vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi! Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Thượng Thanh ổn định chén rượu, ngẩng đầu lên, là một nhân viên phục vụ.
Đối phương áy náy nhìn hắn, một tay chạm vào bà vai y, "Xin lỗi tiên sinh, là do tôi không cẩn thận, ngài không sao chứ? Có cần tôi dìu ngài đi nghỉ ngơi hay không?"
Thượng Thanh kéo tay anh ta xuống, liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, "Găng tay này không tệ, trắng tinh luôn."
Nhân viên phục vụ lúng túng cười, tay cuộn lại thành nắm đấm, "Tôi không hiểu ngài đang nói cái gì..."
Thượng Thanh đứng thẳng người, quay đầu bước đi.
Nhân viên phục vụ cảm thấy tim đập mạnh theo nhịp bass, thấy người rời đi mới thở phòng nhẹ nhõm, sau đó mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một sợi tóc.
"Tiền này thật không dễ kiếm..." Anh ta cười khổ hai tiếng, nhưng mà đúng vào lúc này, trong hội trường đột nhiên nổi lên một trận gió kỳ quái, anh ta không chú ý một cái, sợi tóc khó khăn lắm mới lấy được này lại bị thổi bay đi.
"Úi..." Anh ta vươn tay bắt hai lần, đều không bắt được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Xung quanh nhiều người qua lại, anh ta mà bò ra tìm một sợi tóc căn bản là không thể thực hiện được.
Huống chi, nếu như tìm sai...!kết cục kia anh ta không thể chịu đựng nổi.
Thôi, số tiền này sợ là không nhét vô túi được rồi! Tên nhân viên phục vụ thở dài, xoay người trở về báo cáo công tác.
Thượng Thanh phía trước đã sớm đi xa, lúc này mới nghiêng đầu, nhỏ giọng oán trách, "Anh đánh cậu ta làm cái gì hả? Kiểu gì ông ta cũng phải nhổ một sợi, cũng không phải là anh bị nhổ đau."
Phó Liễm Tri hừ hừ hai tiếng, "Để ông ta tự mình đến tìm em chứ sao.
Lén lén lút lút, chả ra thể thống gì."
Thượng Thanh: "Người ta nhà lớn nghiệp lớn, nếu như mà nhận sai, bị tôi bắt quàng làm họ thì làm sao bây giờ."
Phó Liễm Tri: "Thế mới bảo, chả ra thể thống gì."
Tiệc rượu đếm đó kết thúc, Thượng Thanh vốn tưởng rằng Du Diên Thận sẽ tìm cơ hội khác để lấy mô có chứa DNA của y, không nghĩ tới y lại trực tiếp nhận được một cái ủy thác.
Cái ủy thác này không phải do Du gia phát tới, nhưng mà là do Phong gia có quan hệ rất tốt với Du gia phát cho.
Phong gia dùng giá một triệu, mời y tới xem phong thủy.
Hơn nữa, tiền đã chuyển đến tài khoản của y như đúng lời mời.
Nhìn con số một triệu, Thượng Thanh cười rộng ngoác mang tai, ý định ý túy ông không phải ở rượu này cũng quá là rõ ràng đi!
Sáng hôm sau, Thượng Thanh được đón đến Phong gia.
Một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, khí chất hiền lành nho