Thương Chi đem phần cơm dành cho mèo kia để lại, bày đồ ăn còn lại lên bàn.
"Hồ đại thúc, ăn cơm thôi!"
Hồ đại thúc đã sớm kiềm chế không nổi, nghe thấy thanh âm của nàng liền dùng tốc độ ánh sáng chạy tới, mái tóc vốn thập phần chỉnh tề cũng trở nên lộn xộn.
Thương Chi trợn mắt há hốc mồm, đây là tốc độ của thú nhân sao?
"Thương Chi a, cháu mua loại chất dinh dưỡng này ở đâu vậy? Nó có rất mùi thơm"
Thương Chi: "Không, cháu không thích uống chất dinh dưỡng.
"
Hồ đại thúc đi theo nàng vào phòng, không quá tin lời nàng nói, dù sao lập tức có thể nhìn thấy.
Chúa ơi! Cái gì đang ở trên bàn vậy? Đó có phải là thức ăn không?
Hồ đại thúc ngồi xuống ghế, hưởng thụ nhắm mắt lại, thịt xào tươi ngon, tôm hùm thơm, còn có cả mùi nấm hoà quyện lại với nhau thành một mùi hương khiến người ta vừa ngửi liền nghiện.
Sắc vị đều đầy đủ, Hồ đại thúc cầm lấy đũa gắp một miếng thịt tôm hùm, vừa trơn vừa mềm, nhưng lại có độ dẻo dai nhất định, ông cũng ăn qua tôm hùm, luôn có một mùi tanh không bỏ được, bởi vậy ông cũng không quá thích ăn tôm humg.
Nhưng đĩa tôm hùm này, không có một chút mùi tanh, ngược lại có thêm một mùi cay, hoàn mỹ đem mùi tanh che dấu, còn có một cỗ hương vị kỳ quái, ông không có nếm ra.
Chưa kịp tinh tế nhấm nháp, đã nuốt xuống.
" Chi Chi, chú không khách khí nữa!"
Hồ đại thúc một chút cũng không khách khí, miệng vẫn không ngừng ăn, Thương Chi thấy tình huống không đúng liền vội vàng gắp một ít thức ăn vào trong chén của mình, đồ ăn trong đĩa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà giảm bớt.
Hồ đại thúc liếm liếm cái miệng sáng bóng của mình, có chút ý còn chưa thỏa mãn, nhưng đĩa đã trống rỗng, ông sờ sờ dạ dày của mình, cảm thấy còn có thể ăn một chút.
"Thương Chi a..."
Hồ đại thúc lộ vẻ xấu hổ, vừa rồi hình như quá kích động, nhìn đứa trẻ này giống như bị sức ăn của ông dọa sợ.
Thương Chi nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, "Đại thúc, chú nói xem.
”
“......!Còn nữa không?" Hồ đại thúc cầm cái chén sạch đến mức có thể soi gương, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng ông đã quyết định, không cần da mặt này nữa.
Thương Chi theo bản năng nhìn phòng bếp, nơi đó còn có có thức ăn cho mèo nhỏ...
"Không còn nữa! Không có gì cả! "Thương Chi buông bát xuống, rất kiên định trả lời ông.
Hồ đại thúc cảm thấy thật đáng tiếc, bất quá cái này có thể coi là bữa ăn ngon nhất mà ông đã từng ăn tỏng hai trăm năm qua, không biết Thương Chi làm như thế nào, sao có thể làm ngon như vậy chứ?
"Cháu làm thật sự là quá ngon, cháu làm sao nghĩ đến việc đem hành và gừng cho vào trong món ăn xào, quá mỹ vị!"
Phải không?
Hồ đại thúc ghét bỏ nói: "Những cửa hàng kia bán đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn, căn bản là đem thức ăn cùng thịt nấu chín.
"
"Vậy vì sao còn có nhiều người đi ăn như vậy, ở nhà cũng có thể làm mà."
Hồ đại thúc ho nhẹ vài tiếng: "Cũng không khó ăn như chú nói, đây không phải là...!Họ chưa ăn những món cháu đã nấu sao? "
Ăn những đồ đứa nhỏ này làm làm, Hồ đại thúc cảm thấy những món ăn trước kia đều trở nên khó ăn.
Thương Chi bị hắn khen thập phần vui vẻ, tay nghề của mình không có lùi bước.
"Cám ơn đại thúc, đây là những khiến thức mà cháu đã từng đọc được ở trong một quyển sách cháu từng đọc khi được học ở trường."
Hồ đại thúc càng nhìn nàng càng thích, dư vị của những món ăn vừa rồi vẫn còn ở trong miệng, trong lòng tính toán phải để cho nàng mời mình ăn một bữa mới được.
"Thương Chi! Chú quyết định, lần sau cháu yêu cầu chú làm việc không phải trả tiền nữa, cháu nấu cho chú một bữa ăn ngon là được.
"
Thương Chi vội vàng cự tuyệt: "Cái này làm sao có thể, cháu vốn nên làm chiêu đãi chú, những thứ này cũng không tốn kém bao nhiêu, nếu đại thúc thật sự muốn ăn, vậy thì tính cho cháu giá cả tiện nghi một chút." Phỏng chừng phía sau muốn xây đồ đạc cũng không ít, mỗi lần đều phải tiêu mấy vạn tinh tệ, thẻ của nàng cũng chịu không nổi a.
Hồ đại thúc rất sảng khoái liền đáp ứng, ăn xong cả người mềm nhũn, ông từ trong không gian thạch lại lấy ra thêm mấy người máy, sớm một chút hoàn thành, hơn nữa so với lúc trước càng nghiêm túc cẩn thận một chút.
Trước khi trời tối, nhà kho được xây dựng xong, giống hệt như Thương Chi tưởng tượng, Hồ đại thúc làm một ống nước máy lọc kết nối với nhà kho, lại chuyển bộ điều khiển sang quang não của Thương Chi, như vậy nếu cô cần tưới nước thì trực tiếp khống chế trên quang não là được.
Hơn nữa cái lều lớn này có thể phóng đại và thu nhỏ lại, vì cảm kích bữa cơm Thương Chi làm, Hồ đại thúc đem quy cách của đại lều lại nâng lên một cấp bậc, một cái nhà kho lớn như vậy, một lúc có thể chứa được cả hai mẫu đất, đối với Thương Chi hiện tại mà nói cũng dư dả.
Thương Chi cho tiểu nhị cùng tiểu tam đi vào khai