Minh Khinh Khinh tự cảm thấy, mình nói câu này ra đúng là không sợ chết!
Chuyện này chẳng khác gì đứng trước mặt một con hổ dữ, dè dặt nói với con hổ đó rằng: “Chào hổ, cậu không thịt người, tôi cảm thấy cậu là một con hổ lương thiện, nhìn cậu dầm mưa rất đáng thương, xin hỏi tôi có thể nuôi cậu được không?”
Đâu có gì khác nhau?
Quả thực không hề khác nhau gì cả.
Điều khác biệt duy nhất là cậu thiếu niên phi nhân trước mặt cô có năng lực còn mạnh hơn cả sư tử.
Trước khi sư tử muốn ăn thịt người cũng phải chạy đi săn rất vất vả, phải cân nhắc xem trong tay con người có súng đi săn hay không, nhưng cậu thiếu niên phi nhân trước mắt thậm chí còn không cần đến quá trình này.
Một khi cậu đã muốn làm hại ai thì đối phương chính là cá đã nằm trên thớt.
Điều duy nhất mà Minh Khinh Khinh dựa vào, đó là cậu chưa bao giờ tổn thương cô.
Nếu lúc nào đó cậu lên cơn bạo lực đả thương người khác, có lẽ Minh Khinh Khinh cũng không có sức để phản kháng.
Cô chỉ có thể ngậm ngùi, trả giá cho hành vi bốc đồng của mình lúc này.
Chắc khi đó, tiêu đề tin tức có thể là: Nữ minh tinh Minh Khinh Khinh qua đời ở tuổi hai mươi lăm vì nuôi một con thú cưng hiếu động.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có những hạt mưa to đập vào mặt ô, phát ra âm thanh tanh tách.
Nhận thấy trong đôi mắt xanh xám của cậu thiếu niên trước mặt tràn đầy nỗi kinh ngạc, Minh Khinh Khinh tự động lý giải điều này thành: ‘Một con người mong manh yếu ớt lại không biết lượng sức mà nói ra câu này?”. Suy nghĩ này khiến cô nhất thời xấu hổ, đổi tay nâng dù.
Cô vội vàng giải vây cho bản thân: “Đương nhiên, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi. Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép...”
Chưa kịp nói xong, Tiểu Phó đã gấp gáp thốt ra một tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh: “&*#&&*”
Minh Khinh Khinh: “.....”
Cô nghe không hiểu.
Đôi mắt xanh xám của Tiểu Phó lại ươn ướt.
Cậu mở to hai mắt, vẫy vẫy bàn tay không mấy linh hoạt chỉ vào biệt thự, sau đó lại hướng ra bên ngoài. Trong không khí bỗng chốc lại vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Sợ mình biểu đạt chưa rõ ý, cậu lại lặp lại: “&*#&&*!!!”
Còn kèm theo một tiếng hú vang vọng.
Nhưng những thứ này rơi vào tai Minh Khinh Khinh, chẳng khác gì tiếng con mèo đang ‘aooo-gruuu’.
Minh Khinh Khinh đành phải nói: “Thế này đi, vẫn là cách cũ, cậu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
Vừa dứt lời, Tiểu Phó đã lập tức gật đầu như một con rô bốt, lạch cạch lạch cạch liên tục.
Cậu không hiểu cái gì gọi là ‘Muốn cự còn nghênh’, ‘Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật’, ánh mắt háo hức nhìn Minh Khinh Khinh, đầu tiên là như gà mổ thóc một hồi, cuối cùng lại ra sức gật đầu một cái ‘kít’ thật mạnh.
(Muốn cự còn nghênh: muốn chấp nhận nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ từ chối – nguồn: Baidu.)Trong không khí lại vang lên một tiếng động, đầu quả thực sắp bị cậu gật rớt.
Vẻ xấu hổ của Minh Khinh Khinh lập tức tan thành mây khói, bất cứ ai nhận được sự nhiệt tình như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui vẻ.
Nhưng cô vẫn cố gắng kiểm soát biểu cảm của bản thân.
Cô ‘Ừm’ một tiếng, cầm ô xoay người bước đi dưới mái hiên: “Vậy vào nhà đi.”
Niềm hạnh phúc đến quá đột ngột, giống như viên kẹo từ trên trời rớt trúng vào Tiểu Phó, cậu mơ hồ cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong chốc lát tay chân lại luống cuống.
Thấy Minh Khinh Khinh xoay người, cậu cũng vội vàng xoay người theo.
Nhưng ngặt nỗi tay chân không được linh hoạt, vừa xoay người suýt loạng choạng chực ngã, chân phải nhúng vào vũng nước bùn. Sợ mất mặt trước Minh Khinh Khinh, cậu cuống quýt ổn định lại cơ thể, đứng yên tại chỗ.
Minh Khinh Khinh vốn tưởng cậu thiếu niên sẽ đi theo sau lưng cô, kết quả đã bước ra ngoài hai bước mà xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy Tiểu Phó vẫn đang đứng yên ở đó.
Thấy cô nhìn qua đây, cậu không khỏi xấu hổ, nhanh chóng thẳng lưng, dáng đứng y hệt như một cây bạch dương.
Cơn mưa tầm tã xối tí tách vào người cậu.
Nhưng cậu vốn dĩ đã ướt sũng, chuyện này cùng lắm là thêm vài kg nước trên người mà thôi.
“Không qua đây à?” Minh Khinh Khinh thắc mắc.
Lúc này Tiểu Phó mới bắt đầu di chuyển.
Cậu muốn nói,
cô cứ vào trước rồi tôi sẽ dịch chuyển đến đó, nhưng ngặt nỗi cậu không thể diễn đạt một chuỗi từ dài như vậy.
Với lại cậu cũng muốn đi theo sau lưng Minh Khinh Khinh, để đi dạo với cô.
Nhưng sau khi kẽo cà kẽo kẹt được hai bước, Tiểu Phó lại nhịn không được vùi đầu tự ti như con đà điểu —— lúc còn ở hành tinh Claflin cậu vẫn là một quả trứng, đi đường toàn lăn với nhảy, đến Trái đất đã lâu như vậy nhưng cũng không biết luyện tập thế nào. Bình thường cậu chỉ nghĩ đơn giản, muốn đến nơi nào cứ dùng thuật di chuyển tức thời là xong.
Vậy nên, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể chế ngự được lực hấp dẫn và từ trường, động tác đi lại còn rất xiêu vẹo và xấu xí, nhìn chẳng khác gì một zombie sứt sẹo lồi lõm.
Minh Khinh Khinh lúc này mới phát hiện ra cậu không theo kịp là vì không biết đi.
Tiểu zombie không biết nói chuyện, mà hình như còn giữ chút lòng tự trọng, nên cô chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Minh Khinh Khinh không hề nóng nảy, cầm ô bước lại phía cậu.
Chiếc ô lại lần nữa phủ lên đỉnh đầu Tiểu Phó.
Tiểu Phó ngẩng đầu nhìn chiếc ô che mưa, giống như một bến bờ che chắn cho bản thân.
Cậu không ngờ chỉ còn vài bước mà Minh Khinh Khinh cũng quay lại cầm ô che cho mình.
Đây chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng hai ngón trỏ của Tiểu Phó cứ gõ vào nhau, rồi cậu chuyển động cổ, nhìn về hướng Minh Khinh Khinh, đôi mắt xanh xám lại vụt sáng, tràn đầy cảm xúc vui sướng.
Minh Khinh Khinh: “....”
Nhìn ánh mắt của cậu, trong lòng cô tràn ngập cảm giác áy náy không thể giải thích được.
Cô chỉ đang làm những việc mà một người chủ nhà nên làm, nhưng tiểu zombie lại mừng rớt nước mắt là thế nào?
Chuyện này mà đổi thành Béo Béo, chắc chắn nó sẽ rất bất mãn vì bị nước mưa làm ướt nhẹp bộ lông, giận dữ quằn quại cơ thể, thậm chí còn bất bình cắn cô.
Nếu so sánh theo cách này, bỏ qua phương diện năng lực khiến người khác sợ hãi, thì tiểu zombie thực sự dễ nuôi hơn chó mèo rất nhiều.
Minh Khinh Khinh vừa suy nghĩ miên man, vừa giương ô đi bên cạnh cậu thiếu niên, hai người cùng bước đến trước cửa nhà.
*
Minh Khinh Khinh ấn khóa vân tay, cánh cửa mở ra, cô thu ô lại đặt sang một bên, bước vào nhà, cởi áo khoác và khăn choàng cổ rồi treo sang một bên.
Tiểu Phó vẫn đứng yên ở cửa ra vào, đôi mắt xanh xám tròn xoe cứ dừng lại bên má phải của cô.
Minh Khinh Khinh nhận ra ánh mắt của cậu, không nhịn được mà nghiêng đầu, dùng tóc che lại phần má vẫn chưa tan hết vết đỏ.
Thấy Minh Khinh Khinh không muốn để mình nhìn thêm, Tiểu Phó lật đật xoay cái cổ cứng ngắc, vội vội vàng vàng nhìn sang nơi khác.
Minh Khinh Khinh một mặt biết cậu thiếu niên trước mắt có năng lực rất đáng sợ, khiến người khác kinh hãi, mặt khác lại cảm thấy cậu không có nơi để về rất đáng thương, lòng sinh thương hại. Tâm tình cô cứ luẩn quẩn giữa hai điều này. Nói tóm lại, cảm giác này giống như nhìn thấy con hổ lông lá xồm xàm rất dễ thương, nhịn không được mà bò lên lưới sắt tiếp cận nó với tâm thái không sợ chết của mấy con bạc.
Lúc này, tâm lý muốn thử biến con hổ dữ thành thú cưng mà cưng nựng vượt qua cả nỗi sợ hãi, Minh Khinh Khinh đánh bạo
nói với cậu: “Đừng tìm tòi nghiên cứu cuộc sống của tôi, đây là điều kiện đầu tiên trong hợp đồng thu nhận và giúp đỡ.”
Hợp đồng thu nhận và giúp đỡ?
Tiểu Phó dỏng tai lên, một lần nữa nhìn về phía Minh Khinh Khinh.
Từ này vốn dĩ chỉ là thuận miệng thốt ra, nhưng Minh Khinh Khinh thấy Tiểu Phó cũng không hề tỏ ra bài xích, ngược lại ánh mắt còn tràn ngập sự hiếu kỳ, vì thế cô dứt khoát nói tiếp: “Chắc cậu đọc hiểu được đúng không? Lát nữa tôi sẽ viết ra rồi đưa cậu đọc.”
Minh Khinh Khinh là ngôi sao nữ, nuôi dưỡng một phi nhân chắc chắn phải khác với nuôi mèo, nếu để người khác phát hiện cô đang nuôi một cậu thiếu niên phi nhân trong nhà, e rằng hôm sau sẽ trở thành từ khóa bùng nổ trên hot search.
“Còn cậu bây giờ —— ”
Minh Khinh Khinh hơi dừng lại, đưa mắt đánh giá Tiểu Phó.
Như ngày rời khỏi nhà cô, trên người cậu vẫn là chiếc áo hoodie màu xanh rách tả tơi, vẫn đôi giày một chiếc đông một chiếc tây, mặc dù đã được nước mưa cọ rửa qua và không đến mức quá bẩn, nhưng trông vẫn rất chật vật.
Bên ngoài trời lạnh và gió thổi rét đến tận xương như vậy, ngay cả những con vật lông lá xồm xàm còn bị chết cóng rất nhiều.
Nhưng cậu thậm chí còn không có lông.
Minh Khinh Khinh không thể tưởng tượng được, nếu không có thể chất vượt trội hơn con người, cậu sẽ sống sót thế nào trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt như vậy.
“Cậu tắm rửa trước đi, tắm rửa sạch sẽ rồi tôi sẽ tìm cho cậu một bộ quần áo mới. Những chuyện còn lại chờ cậu tắm xong rồi hẵng nói.”
Tiểu Phó nghe đến từ ‘tắm rửa’ thì có chút mờ mịt. Người của hành tinh Claflin không cần tắm rửa, họ bẩm sinh có khả năng tự làm sạch cho bản thân, thậm chí còn sạch hơn cả con người Trái đất yếu ớt.
Nhưng nhập gia thì phải tùy tục, Minh Khinh Khinh yêu cầu cậu đi tắm rửa, cậu sẽ đi tắm rửa.
Hơn nữa, còn có quần áo mới để mặc...
Tiểu Phó nhìn Minh Khinh Khinh, hào hứng gật đầu ‘cạch cạch cạch’ liên tục.
“Tầng một có phòng tắm dành cho khách, cậu đến tầng một tắm rửa trước đi.” Minh Khinh Khinh chỉ vào một hướng.
Tiểu Phó liếc nhìn theo hướng cô đang chỉ, không hề để ý đến chuyện Minh Khinh Khinh và Béo Béo đều sống ở tầng ba, còn cậu chỉ có thể dùng phòng tắm đơn giản ở tầng một mà nhanh chóng dịch chuyển đến đó.
Để tránh nước mưa rơi trên sàn nhà của Minh Khinh Khinh, vừa rồi lúc nói chuyện với cô cậu vẫn đứng ngoài cửa không bước vào. Sau khi cậu biến mất tại chỗ, cánh cửa tự động của biệt thự từ từ đóng lại trước mặt Minh Khinh Khinh.
Tiểu Phó đi vào phòng tắm, trong nhà lập tức yên ắng trở lại.
Minh Khinh Khinh nhìn lại căn nhà của mình, ánh đèn sáng trưng đang rơi xuống nền gạch lát đá hoa cương, cảm giác mọi thứ có chút hư ảo. Cô cứ như vậy đã đưa một cậu thiếu niên phi nhân về nhà.
Có lẽ cô bị điên rồi.
Thành thật mà nói, trong lòng Minh Khinh Khinh lúc này vẫn đang phân vân rất nhiều. Cô không biết rốt cuộc bản thân đã thu nhận và nuôi dưỡng một chú chó vô hại, hay là đã đưa ra một quyết định dẫn sói vào nhà để sau này bản thân phải hối hận.
Với lại, chưa cần kể đến tầng nhân tố này, tiếp theo vẫn còn một đống rắc rối mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cậu thiếu niên phi nhân đi đứng xiêu vẹo, ngay cả nói chuyện cũng không biết nói, vậy thì dùng đũa, dùng nhà WC hay đại loại như rửa mặt đánh răng chắc chắn càng không biết?
Ở phương diện sinh hoạt của con người, cậu giống hệt như một tờ giấy trắng và mảnh đất hoang vu, vẫn cần cô cầm tay cậu xây dựng nền tảng cơ bản.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Nuôi mèo thì rất dễ, cho dù là người mới nuôi cũng chỉ cần tra Baidu là được.
Nhưng nuôi những sinh vật không phải con người thì sao?
Cô biết lên chỗ nào trên Baidu để trao đổi kinh nghiệm với những người khác đây?
Còn nữa, trên người cậu có quá nhiều nhân tố bất định, cũng không biết là cậu còn người bạn đồng môn nào hay không.
Sau này sẽ không có một đám ‘zombie’ nào kéo đến nhà cô đấy chứ? Cứ nghĩ đến cảnh đó, Minh Khinh Khinh chỉ muốn ngất xỉu.
Hơn nữa, cậu nhất định phải ở trong nhà, không được để người khác phát hiện, bằng không, đừng nói là bản thân cô có tiếp tục làm diễn viên được nữa không, mà rất có khả năng cả hai sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu.
.....
Minh Khinh Khinh càng nghĩ càng đau đầu.
Nhưng lời nói ‘nhận nuôi cậu’ đã thốt ra, làm sao có thể nuốt lời được? Như vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Trong lúc đứng ở cửa suy nghĩ về nhân sinh, Minh Khinh Khinh tranh thủ gọi điện cho dịch vụ quản gia của khu biệt thự, nhờ nhân viên trực hôm nay đi mua hai bộ đồ nam ở nhà cỡ lớn nhất đưa qua đây.
Sau đó nhân tiện hỏi thăm tình tình của đám người Minh Nhạc Chi.
Nhân viên bảo an đã đưa bọn họ đến Trung Tâm Cải Tạo Vị Thành Niên, nhưng hiển nhiên là Trung Tâm Cải Tạo Vị Thành Niên sẽ không vì chút chuyện như vậy mà nhốt người lại, nên chỉ tạm giữ trong đêm, sáng mai Minh Chinh Trình chắc hẳn sẽ lo lắng không yên đến dẫn người đi.
Cứ như vậy, sáng mai Minh Nhạc Chi sẽ ra về mà không hề mất mát gì.
Có điều Minh Khinh Khinh cũng không muốn so đo với bọn họ làm gì, chẳng qua là chỉ muốn dạy dỗ một chút, để con bé không tùy tiện đến làm phiền cô nữa.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Phó mà chuyện dạy dỗ này đã có chút quá mức.
Sau này đừng nói là xuất hiện trước mặt cô, e rằng ngay cả đường núi về ban đêm mấy người bọn họ cũng không dám đi nữa.
Mặc dù không hề muốn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng khóe miệng của Minh Khinh Khinh vẫn không nhịn được mà nhếch lên.